Tôi thật sự không hề cảm thấy khoảng cách tuổi tác với chị, và ngày càng say mê chị.
Nhiều cặp vẫn nhanh chóng dắt tay nhau ra tòa vì không hợp gu trong chuyện ấy.
Đi nhiều nơi, vui nhiều chỗ, kết quả là chẳng còn nơi nào để tá túc. May sao Khánh vẫn được vợ con cho về nhà tránh dịch.
Vợ em hay bắt bẻ và dễ cáu, từ khi dịch bệnh, cô ấy còn đem những tin tức ra “khủng bố” em.
Đi làm trở lại sau những ngày giãn cách, giở tủ áo quần áo, thấy nhiều bộ nhìn như… “nhát ma” mà không thể hiểu được vì sao mình từng thích nó.
Cách đây một tuần, cháu còn tưởng không thể nào sống mà không có anh ấy; nói dại nếu mất anh ấy chắc cháu tự tử luôn.
Không dưng, em trở thành tình nhân của một người đàn ông đã có gia đình.
Dịch bệnh, công ty làm việc online, em ở nhà, ăn cơm một mình, tự nhiên thấy buồn chị ạ.
Dịch bệnh chưa kết thúc, tôi bất đắc dĩ trở thành ông nội trợ, tính toán mắm muối tới đau đầu.
Chồng tôi sợ mọi người biết vợ bán hàng online, thậm chí anh còn không kết bạn với tôi trên Facebook.
Ai cũng bảo Sài Gòn rất dễ sống, nhưng cụ thể là chúng tôi đây, toàn những người có chút ít trình độ, thì lại trong hoàn cảnh khó khăn này.
Cuộc sống của Vân hai năm nay cứ như đu trên dây. Gánh nặng chi tiêu đè lên vai cô.
Lừa dối con rể thì tôi không đành, mà nói ra thì chắc mọi chuyện đổ bể hết. Tôi phải làm sao đây?
Hôm nay chị về ngoại, không quên nhắn anh ký giấy ly hôn. Hết dịch chị lên làm thủ tục. Vợ chồng chị đã xa nhau giữa những ngày tháng buồn nhất.
Người phụ nữ có mạnh mẽ, bao dung và vững vàng trong cuộc sống đến đâu, thì vết xước bạo lực từ người mình từng yêu có vẻ không bao giờ lành.
Đã ba năm, anh chị vẫn chưa trả tiền, vợ chồng em vẫn phải sống chung, chăm sóc ba má.
Luôn có chỗ cho khôi hài ý nhị, kể cả trên bốn chân giường.
Hai tháng nay bà từ chối tiền con dâu. Cô ấy vừa trao vừa than vãn, tay nào cầm cho đặng.
Anh mắng em vì em hay kêu đồ ăn bên ngoài. Khi nào tủ lạnh hết đồ, em mới xuống cửa hàng ngay dưới chung cư.
Trái tim Minh ngừng đập trong một đêm tháng Tư, giữa mùa Covid. Những lo toan của anh ý nghĩa biết nhường nào.
Chạy trên những con đường của một Sài Gòn nhập nhoạng đầy xe và ánh đèn xe, tôi như vừa thức dậy khỏi một giấc mơ dài.
Tình hình dịch bệnh đang căng thẳng thế này, em có thể phải ở lại đây thêm một thời gian nữa. Nhưng em cảm thấy thật sự stress.
Tôi luôn nghĩ con trai mình xui xẻo khi cưới phải vợ lười, chỉ thích trốn việc.
"Nó" mang lại cho tôi nỗi nhớ nhà da diết và nỗi thèm khát cuộc sống thường nhật.