Nay tuổi ba đã cao, những vết thương trong người ba luôn cựa mình đau nhói; ba thở dài, nửa bàn tay vuốt lên mái tóc bạc.
Tấm ảnh này chụp hồi tháng Sáu, lúc nội "khăn gói" về thăm quê ở Nghệ An. Trông nội vẫn rất háo hức, vì rất lâu rồi mới được về quê.
45 tuổi chồng tôi quyết định về hưu. Tôi nghe chồng mở lời về kế hoạch đó mà kinh ngạc.
Hè nào ba má cũng gửi chúng tôi về nội ngoại để chơi suốt cả 3 tháng hè.
Gần 50 năm qua, bà Lương một mình nuôi con, nhiều người khuyên đi bước bữa, bà nói: “Đời em chỉ lấy chồng một lần”.
10 người thì hết 9 ngăn cản, người còn lại e dè: “Tùy cô thôi, chứ lấy anh thương binh nặng như vậy là sẽ khổ lắm đấy”.
Thời ấy, chúng tôi chỉ có một vài nơi để đi và hầu như mọi gia đình đều đến đài liệt sĩ chụp hình.
Những ngôi nhà cũ đã nằm lại trong quá khứ. Nhưng trong ký ức mọi người, có lẽ chẳng làm sao phai được tháng ngày gian nan ấy.
Mẹ thấy anh sáng nào cũng đi chợ chăm chỉ lựa từng mớ rau, bà mừng rơi nước mắt, khoe với lối xóm: "Vợ nó vậy mà "nắm quyền" được chồng".
Những người ly hôn, dù nguyên đơn hay bị đơn thì vẫn ngấm ngầm thực hiện một cuộc thanh lọc hạnh phúc mà thôi.
Tách khỏi môi trường quen thuộc, góc nhìn cuộc sống của trẻ sẽ mở ra đa chiều, cảm nhận cuộc sống của trẻ sâu sắc hơn, thấu cảm hơn.
Hóa ra tôi đã từng xuất hiện chung với ba trong một tấm hình, dù ba chỉ vô tình lọt vào ống kính, phải nhìn thật kỹ mới nhận ra.
Có nhiều vụ ly hôn mà một bên tố bên còn lại ngoại tình, nhưng không có chứng cứ hoặc chứng cứ được thu thập không đúng trình tự pháp luật.
Có một ánh đèn luôn khiến tôi chập chờn, miên man giấc ngủ. Cái ngọn sáng mỏng manh, leo lét, nhưng bền bỉ da diết ấy chính là đèn quê.
Má nói ghét nhất mỗi tối gia đình sum họp giây lát sau bữa cơm mà mọi người cứ dán mắt vào điện thoại.
Nhìn bức ảnh, trong tôi rộn lên thật nhiều cảm xúc. Cảm xúc của người bước qua cửa tử, hạnh phúc khi được thưởng thức bữa ăn ngon nhất trần gian...
Hẳn là con nhận ra chăm sóc con cái vất vả đến chừng nào và dù trong hoàn cảnh nào thì người mẹ cũng cố gắng xoay xở…
Lao động giúp ông vừa đỡ buồn nhớ bà vừa ra mồ hôi cho khỏe người.
Giá mà em biết ăn uống hợp lý, tập thể thao đúng cách thay vì khắc phục tạm thời bằng áo độn ngực.
Người già nên tự lo cho mình, tự làm hài lòng mình, không nên trông chờ con cái mà khiến chúng thêm vất vả.
Tôi biết ơn nụ cười của mẹ. Tôi tự hào vì luôn có tấm gương của mẹ để noi theo, dù hoàn cảnh thế nào cũng không gục ngã.
Người lớn tuổi muốn kết bạn mới, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, họ cho rằng mình không còn nói chuyện thu hút...
“Lớp học” khởi đầu ngày mới bằng việc kiểm tra sức khỏe học viên, kế đến là 30 phút thể dục… Cuối buổi chiều, các cụ sẽ trở về với gia đình.
Đó là chiếc máy cát-sét cũ, tuổi đời hơn cả số tuổi anh em tôi cộng lại. Nhờ nó mà tôi có thể quay lại với những kỷ niệm tuổi thơ.
“Con không biết trường đó như nào, nhưng mẹ bảo phải vào được vì trường ấy nổi tiếng”, bé gái 11 tuổi mếu máo khi biết mình trượt trường điểm.