Đó là thông điệp chung mà tất cả sinh viên Mỹ chọn sang học ở Việt Nam đều tìm thấy trong các homestay.
Miếng trầu không chỉ là thức quà bỏm bẻm cho vui miệng của các cụ mà còn là sợi chỉ đỏ nối những thế hệ già trẻ lại với nhau.
Có nhà mới, trách nhiệm kiếm tiền đè nặng, nhưng chúng tôi như có động lực gấp đôi.
Bếp đủ đầy nhưng nhà hiếm khi nổi lửa vì còn được mấy người thèm ăn cơm nữa đâu.
Mỗi đợt gió lùa, ánh than sáng rực lên, một chút lửa ngọn bừng dậy nhảy nhót vui mắt. Đứng bên kia rào, người hàng xóm ngây nhìn...
Thỉnh thoảng, tôi nhận ra trong các bản tình ca quê hương có hòa âm bằng tiếng tù và, đủ để trái tim tôi thổn thức, hoài niệm...
Ai cũng có tình yêu thương lớn lao dành cho con, cho cháu. Có thương mới có lo, có bất đồng, tranh cãi.
Mỗi dịp về quê lại cả đêm tôi bần thần khó ngủ, cả đêm muốn ngồi tư lự, dẫu thức chỉ một mình.
Từ thời khắc giao thừa tới hết ngày mùng Một, mẹ sẽ "khóa giếng", không cho múc nước. Ấy là lúc Hà Bá được nghỉ.
Từ người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối, chị Sang trở thành trụ cột gia đình, chăm sóc mẹ chồng già yếu, chăm chồng cùng các con.
Nhiều trường hợp trầm cảm sau sinh vào viện trong tình trạng bệnh đã chuyển biến nặng nề. Thậm chí, có trường hợp đã có hành vi tự sát…
Tôi nhớ mãi hình ảnh ngôi nhà của nội xinh xắn ở cuối vườn, phía trước có 4 nọc trầu và khoảng sân đất rộng.
Cách dạy con phụ thuộc chủ quan của mỗi cha mẹ, nhưng làm ra tiền mà không dám tiêu, không biết tiêu là một sai lầm.
Tôi hăng hái chen vào giữa đám trẻ con. Đưa cho ông tờ tiền gấp tư, gấp năm, tôi dõng dạc: “Bán cho cháu 200 đồng kẹo kéo”.
Chị dặn lòng sẽ quên câu chuyện cũ, để cho ba có những ngày bình yên. Chị tự nhủ, thương người dưng còn được, thương người thân không khó lắm đâu.
Rưng rưng trong mắt tôi hình ảnh chiếc xe bò nằm đơn lẻ bên bờ ruộng…
Đó có lẽ là ngày đáng nhớ nhất của gia đình tôi khi bác sĩ kết luận ba bị K phổi. Mọi thứ đảo lộn hết.
Thau nước đã chuyển sang màu vàng cánh gián sóng sánh. Mẹ gọi tôi cùng gội. Mùi bồ kết vương khắp sân vườn, lối ngõ.
Có lúc tôi tự hỏi đó có phải là lý do cha bỏ mẹ đến với người phụ nữ kia để có người chia sẻ mỗi khi cần
Đám trẻ làng tôi cứ đến tuổi là được làm quen với cách nấu cám heo. Có đứa mới 5, 6 tuổi đã phải phụ mẹ hoặc “đứng bếp” chính.
Dì về làm dâu với sự xa lánh của 3 đứa con chồng, với những lời bóng gió gần xa chuyện mẹ ghẻ con chồng.
Ngày ấy tôi, con nhỏ “trẻ trâu” lên 10, vô lo vô nghĩ. Cuộc sống có bao giờ dừng lại đâu. Gần nửa thế kỷ qua rồi…
Từ ngày mẹ phải điều trị tiểu đường, những bữa cơm gia đình tôi bị xáo trộn, không khí luôn nặng nề.
Chuyện này có lẽ xuất phát từ việc chị dâu mua tặng mẹ một chiếc điện thoại thông minh và mẹ kết nối với một nhóm bạn đồng niên.
Chiều lành lạnh, cơn gió bấc từ đâu thổi tới. Mẹ lên đồng cắt thêm cỏ cho đàn heo nằm phơi. Tôi nhóm bếp nấu nồi cơm, chắt nước khi cơm sôi...