Tôi viết ca khúc rock Về ăn cơm vào năm 18 tuổi. Tôi của thời điểm đó vẫn là một cô gái ung dung sống trọn trong vòng tay ba mẹ.
Mới nghỉ hè được vài ngày, bà đã giục tôi lên thành phố ở với anh. Anh có một căn chung cư mẹ mua cho từ hồi còn học đại học. Rồi một bi kịch đã xảy ra...
Sau gần hai mươi năm làm ngành tòa án, tôi gặp rất nhiều vụ ly hôn vì mâu thuẫn con dâu - mẹ chồng, nhưng thật choáng váng khi người phụ nữ ấy xác nhận đã chửi mẹ chồng là "đồ chó".
Má vu vơ: “Thời đại gì ngộ quá, đá bóng cũng hái ra tiền, dễ dàng như người ta ra đồng gặt lúa”.
'Là vợ cũ, tôi đủ tự tin để nói rằng không bao giờ đi ăn lại đồ ăn đã đổ vào thùng rác' là câu nói dậy sóng đêm qua trên diễn đàn Eva.
Rảnh rỗi, tôi đi cà phê với bạn. Có ngồi nhà thì cũng chúi mũi vào điện thoại, “lai” và “còm”, yên tâm má đã có ti vi rồi.
Khi biết tha thứ cho người, những cánh cửa tự do, yên bình mới mới mở ra với bạn. Nhiều người trầm cảm đã học cách tha thứ để giảm đi những bức bối.
Trong một lần ngồi ăn cơm, anh hỏi con gái: “Con muốn có em không?”. Cô bé trả lời chắc nịch: “Con không muốn nó xuất hiện”.
Gió vù vù bên tai khiến tôi nghe tiếng được tiếng mất lời cha “tuổi già chán quá… chết phứt đi cho rồi”.
Ngay sau khi bức ảnh mẹ chồng – nàng dâu của tài khoản tên Ánh được đăng tải trên mạng xã hội, rất nhiều facebook khác đã rầm rầm vào khoe ảnh chụp với người mẹ chồng trẻ trung, tốt bụng.
Ông tên T.C ở quận Phú Nhuận, TP.HCM trông còn mạnh khỏe, chỉ bàn tay hơi run khi nói chuyện. Vợ chồng ông vừa kéo nhau tới tòa ly hôn vì... chuyện ấy.
Trong trí nhớ của cô gái trẻ, cha cô là một người đàn ông bài bạc, rượu chè, vũ phu khiến gia đình cô tan nát. Nhưng rồi ông đã thay đổi.
Khi giải bóng đá World Cup mới bắt đầu hơn một tuần, chồng tôi đã bị công an bắt vì tham gia đường dây cá độ lớn.
Vô tình người vợ trẻ biết chồng có một món tiền bất chính, giận chồng, cô tung độc chiêu xử lý khiến anh trở tay không kịp.
Tôi luôn muốn dạy con tự lập từ việc tự xúc ăn, tự lấy sữa và nước uống, tự thay đồ. Nhưng vợ cho rằng phải đút con ăn, lấy sữa cho con, phải thay đồ cho con mới thể hiện tình thương.
Tôi có bồ, rồi bị vợ phát hiện. Nhưng điều đó không kinh khủng bằng viêc con gái vô tình là nhân chứng cho lỗi lầm của tôi.
Người đàn ông ấy, nhóm phụ huynh ấy, buổi karaoke, không gian triển lãm tranh năm ấy như thời khắc khác lạ vụt qua cuộc đời chị. Nhưng dù chị hay nhớ, thì cũng chỉ là nhớ thôi, chẳng gì hơn...
Sau Ngày của Cha, trên trang facebook bạn bè tôi vẫn lưu biết bao nhiêu điều cảm động. Nhưng cũng không ít câu chuyện đau lòng, những suy nghĩ khủng khiếp về các bậc sinh thành.
Phụ nữ hiện đại cũng cần học cách ghìm mình vì chữ "hiền", chữ “ngoan” – tất nhiên là chỉ “ngoan” với người xứng đáng…
Ngày của cha, tôi lại nhớ những giấc mơ tự tay nấu cơm, giăng mùng cho ba, sửa lại cái bậc tam cấp đã hư hỏng... Nhưng tất cả chỉ là mơ thôi.
Chúng tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về một người phụ nữ khi tuyệt vọng đã tìm thấy nguồn sức mạnh để bước tiếp về phía cuối con đường, và cô ấy nhận được hoa hồng.
Ai cũng nghĩ, nếu may mắn có một miền quê yên ả, việc gửi con về quê sẽ là giải pháp hữu hiệu cho mùa hè của trẻ. Thế nhưng, thực tế, ở quê cũng đâu thoát cảnh trẻ ôm tivi, Ipad suốt ngày.
Trước khi bước tới, ông Hiếu đã hỏi ý kiến của hai con bà. Nếu các con không chịu, ông sẽ rời ngôi nhà ở H.Châu Thành, tỉnh Bến Tre, trở về Mỹ sống.
Tính cách trái chiều nên giữa họ không thiếu những va chạm, vậy nhưng sau hơn 20 năm thăng trầm, Lê Khanh cho rằng chị đã có một gia đình viên mãn, một cuộc hôn nhân trọn vẹn.
Tôi thèm được một lần làm đàn bà nhưng lại sợ không vượt qua được những tự kỷ ám thị ngày xưa. Tôi thèm được làm đàn bà, bởi chưa một lần làm vợ mà làm mẹ hai con...