PNCN - Bà nội thường bảo: bố con là “con ngựa bất kham”, rất cá tính và chẳng mấy khi tiếp thu ý kiến ai. Thời gian đầu về sống với bố, mẹ cảm thấy ngột ngạt, vì bố thích gì làm nấy, giờ giấc tùy tiện. Đến khi mẹ mang thai con, bố mới bắt đầu thay đổi tích cực.
PN - Con gọi điện nhắc lại kế hoạch làm nhà mồ bằng gạch men cho ba trong tiết Thanh minh. Con định xây sẵn kim tĩnh kề sát mộ ba để mẹ sẽ yên nghỉ sau này. Có cả tấm bia to, khắc chữ nổi, treo chuông gió để phát ra tiếng nhạc leng keng. Con bảo như vậy con mới an dạ. Hôm về quê ăn Tết, con đã nói chuyện này, vậy mà suốt đêm mẹ trăn trở.
PNCN - Chỉ sau một ngày đau lăn lộn, cháu trai 11 tuổi của tôi đã nhập viện và phải cắt tinh hoàn bên phải. Chúng tôi đang lo ngày nào đó, tình trạng này sẽ tiếp diễn với tinh hoàn còn lại. Mất một bên như vậy, có ảnh hưởng đến trí thông minh, sự phát triển giới tính và khả năng làm cha sau này của cháu không? Sau khi ra viện, chúng tôi có phải cấm cháu chạy nhảy và tập thể dục ở trường không?
PNCN - Ngọc Thương, Ngọc Thơ là con gái “rượu” của mẹ. Hai chị em chênh nhau có một tuổi, lại hay “dòm ngó” đồ đạc của nhau, nên mẹ thường mua sắm “tông xuyệt tông” cho đỡ phải phân xử.
PN - Một số người thường “diễn” với con trẻ, mà đã làm là phát huy hiệu quả tức thì. Đằng sau những “chiêu” ấy, mấy ai nghĩ đến hậu quả dài lâu?
PN - Từ dạo nói được nhiều từ, Sơn Ca cứ líu lo suốt. Con thường bắt chước câu cuối cùng mỗi khi mọi người chuyện trò. Sơn Ca cũng thích quanh quẩn bên mẹ để phụ giúp việc lặt vặt. Mỗi lần con giúp được một việc gì đó, mẹ thường tự hào: “Ôi con gái ai mà giỏi quá vậy?”. Sơn Ca lập tức cười tít mắt: “Con gái của ba đó mẹ”.
PNO - Thông tin khó khăn kinh tế sẽ tiếp tục kéo dài trong năm nay khiến những người giữ vai trò tay hòm chìa khóa không còn giữ được vẻ thảnh thơi như trước. Trong những cuộc trao đổi của họ, đã thấy, thường trực những nỗi lo…
PN - Mẹ có thai, bác sĩ bảo thai yếu, dặn mẹ nghỉ ngơi nhiều. Vậy là đêm đêm Phính phải tập ngủ với ba. Ba ghi mấy bài hát ru ra giấy, học thuộc rồi hát dỗ Phính.
PNO - Tôi lớn lên giữa những trận cãi nhau như cơm bữa của ba mẹ. Trận nào cũng như trận nào, đều khởi đầu từ những bức xúc rất lặt vặt trong công việc của ba.
PN - Năm nay mẹ tôi tròn sáu mươi tuổi. Ngày xưa, người lên tuổi lão thì đã hom hem lắm. Nhưng bây giờ, tóc mẹ chỉ mới bạc chút ít, dáng vẫn chưa còng, tai vẫn chưa lảng, giọng vẫn còn trẻ trung. Các con có chút thành tựu, các cháu khỏe mạnh, chúng tôi cảm nhận được rằng mẹ hạnh phúc và yêu đời. Đó là điều khác với bà ngoại tôi hồi ngoại ở tuổi sáu mươi…
PN - Tình cờ ghé ăn quán cháo lòng bán ở vỉa hè, tôi bất chợt khựng lại khi bắt gặp hình ảnh quen: cái gáo dừa đặt trên thùng nước. Một câu hỏi bỗng thoáng hiện: kỷ vật của tuổi thơ tôi, kỷ vật chỉ có ở làng quê sao đi lạc giữa thành phố xa hoa này?
PN - Tôi là con út trong một gia đình có bốn anh chị em. Mẹ mất khi tôi mới lọt lòng. Cha tôi “gà trống nuôi con”. Ông làm đủ công việc, xoay như chong chóng…
PNO - Hầu như ông bố bà mẹ nào cũng nghĩ rằng con mình là một đứa trẻ đặc biệt và họ thường tìm mọi cơ hội để ca ngợi chúng. “Con thật là thông mình”, “Con gái mẹ xinh đẹp làm sao!”, “Con giỏi quá”... là những câu các bà mẹ thường xuýt xoa với con mình nhiều nhất.
Vì vô số những định kiến xã hội, vì thấp cổ bé họng, hàng nghìn phụ nữ Việt Nam cắn răng chịu đựng bạo hành gia đình. Với họ, thà sống trong im lặng với đòn roi, sỉ nhục, của chồng, còn hơn là phải ra tòa ly hôn.
PNO - Chồng tôi làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn. Vợ chồng tôi đã trải qua bao khổ cực mới gây dựng được cơ ngơi hôm nay. Tôi không quá coi trọng chuyện tiền bạc, chuyện môn đăng hộ đối nhưng tôi không bao giờ chấp nhận một người con dâu mang họ “Đào”.
PN - Bà Nguyễn Thị Chiến đã U60. Bà làm nghề mua bán ve chai, góa bụa đã lâu, lại có hai người con trai bị bệnh tâm thần ra vào trong căn nhà lá rách nát. Gia cảnh bà, nhiều người nói trông “thấy rầu”, nhưng ông Lâm Văn Chín (61 tuổi, ở xã Cẩm Sơn, huyện Mỏ Cày Nam, Bến Tre) lại chọn làm bến đỗ. “Nhào vô chi cho khổ lây?” - nhiều người can, ông bảo: “Ở đây có tình, có nghĩa. Thấy bà Chiến cực khổ, tôi tới hụ hợ một tay”.
PN - Buổi chiều tan sở, đang hát vu vơ và lái xe chầm chậm để tự thưởng cho mình phút thư giãn cuối tuần trên đường về nhà, tôi chợt giật thót người khi thấy anh rể phóng xe như bay.
PN - Bố ngồi lặng thinh trong căn nhà tối om, tiếng rít thuốc lào vang lên từng hồi khiến con tỉnh giấc. Bóng bố in nghiêng lên tường bởi ánh đèn dầu hiu hắt.
PN - Chưa chín giờ tối, con gái đã lên giường đi ngủ. Bất giác, mẹ cảm thấy có gì đó không ổn. Thường thì giờ này con vẫn nấn ná xem phim hoạt hình yêu thích, hoặc mẹ phải dỗ ngọt, hối thúc vài lần, con mới chịu tắt ti vi đi ngủ. Nhưng hôm nay con gái bỗng… ngoan nên mẹ cảm thấy lo hơn là vui.
PNO - Sáng nay, mẹ vội đi làm nên dặn con mang áo quần cả nhà ra giặt. Con nhăn nhó: “Sao mẹ không bảo chị ấy làm”. Đã hơn một lần, con có thái độ như vậy khi mẹ nhờ làm việc nhà. Mẹ hiểu, con đang ganh tỵ với chị dâu.
PNCN - Bà chỉ muốn ông nhận đứa trẻ là con, từ đó thể hiện trách nhiệm của người cha qua việc cấp dưỡng cho đến năm con tròn 18 tuổi. Ông kiên quyết chối từ, giữ vững lập trường đứa trẻ đó không phải con ông. Ngậm ngùi không phải vì phán quyết ai thắng ai thua mà tòa sẽ tuyên, bà xót xa bởi những điều nằm sau bản án…
PNCN - Tôi ly hôn sau sáu năm chung sống. Hiện tôi nuôi con gái một mình, trở thành bà mẹ đơn thân 29 tuổi. Tôi còn trẻ và không oán trách gì chồng cũ, không hận thù ai đó đã gây nên cảnh đổ vỡ của gia đình mình. Tuy nhiên, tôi thật lòng nghĩ, những bạn gái nào dự định chọn cuộc sống đơn thân hãy cân nhắc kỹ. Thực tế luôn phũ phàng và trần trụi hơn bạn hình dung. Dù có đọc nhiều, có tham vấn nhiều, có quyết tâm cao đến mấy đi nữa, bạn cũng không thể hiểu hết những gì mình phải trải qua.
PNCN - Tôi vừa bị hàng xóm mắng vốn vì cậu con chín tuổi của tôi sang chơi rồi lấy trộm tiền. Trước đó, cháu hai lần lấy 10.000-20.000đ của mẹ (nhà tôi bán tạp hóa nên tủ tiền để khá hớ hênh) để mua đồ chơi yoyo, siêu nhân… Những lần đó, cháu đều tự thú, xin lỗi mẹ. Tôi tưởng cháu đã bỏ tính xấu này, vậy mà nay lại như vậy. Tôi phải làm sao để con bỏ hẳn tật táy máy tay chân này?
PNCN - 15 tuổi, ba gửi con đi học xa. Hai cái Tết về thăm nhà, con xinh đẹp và trưởng thành hơn hẳn. Lần nào con đi, nước mắt mẹ và con cũng làm lòng ba chết lặng. Dù sao, con gái ba cũng còn bé bỏng lắm.
PNCN - Gấu với Khoa có chung... bà ngoại nên rất thân nhau. Cuối tuần nào, cả hai cũng hối ba mẹ về ngoại. Tính anh Gấu hời hợt, Khoa thì hay giận hờn.