PNO - Gần 70 tuổi đầu mà bạn đi chơi phải xin phép mẹ, hệt như ngày xưa còn nhỏ. Mẹ bạn hỏi cặn kẽ con đi đâu, với ai, khi nào về...
Chia sẻ bài viết: |
Cao Hữu Bình 07-02-2023 07:31:14
Giờ mình đã là Cha là Mẹ rồi, tình yêu của mình cho con cái thế nào thì Cha Mẹ mình đã cho mình như thế rồi,hảy đặt mình vào tâm trạng Mẹ Cha ,bạn sẽ có những cảm xúc thật sâu ,thật thấm để cho mình có nhiều việc làm hiếu nghĩa với cha mẹ hơn trong tâm trạng tự nguyện :mình là 1 phần thân thể của Ba mẹ
Hà Phạm 06-02-2023 10:55:46
Cha mẹ không bao giờ muốn làm phiền con cái nhưng khi về già các cụ thường bị các triệu chứng tuổi già dẫn đến suy giảm sức khoẻ, trí tuệ và từ đó mới có câu 1 già 1 trẻ bằng nhau. Ai không muốn sống khoẻ và chết nhanh nhưng mỗi người mỗi số phận và bạn hãy cứ yêu và vui vẻ đón nhận những điều như đầu bạc vẫn phải xin phép mẹ đi chơi vì trong mắt cha mẹ chúng ta vẫn là đứa con bé bỏng ngày nào sống trong tình yêu thương vô bờ bến. Thêm nữa việc đi hỏi về thưa là truyền thống của các gia đình có nề nếp và cần phát huy để xã hội trong cái mới vẫn đan xen nét đẹp của truyền thống nhằm tạo dựng xã hội ngày càng tốt hơn văn minh hơn
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.
Công sở là nơi luôn có những cơn sóng ngầm và nữ nhân viên nên biết cách bảo vệ mình khỏi nạn quấy rối tình dục.
Anh ra ngoài nhận được nhiều lời khen vì sự nhiệt tình, hào phóng; còn với gia đình, vợ con, anh sân si, tính toán, so đo hơn thiệt.
Tôi ngỡ ngàng đến không tin nổi người vẫn tỏ ra ấm áp, tình cảm với tôi, như mẹ chồng mà lại đề phòng tôi đến như vậy.
Đau gút đứng nhất nhì trong làng viêm khớp nên không khó hình dung chúng quấy quá các ông trên giường thế nào.
Mẹ “chẩn bệnh” rất đúng. Có nhà mới, tôi vui được thời gian đầu rồi rơi vào mệt mỏi.
Hình mẫu soái ca dành sự ngọt ngào độc quyền cho vợ khiến bao người mơ ước. Thế nhưng, phải rơi vào hoàn cảnh đó, mới thấy nhiều thứ trớ trêu.
Họ đã ly hôn nhiều năm, giờ xem nhau như bạn bè. Chị mắc bạo bệnh, anh bèn nghỉ việc để có thời gian chăm sóc chị.
Tôi rất ít khóc khi là một đứa trẻ, nhưng lại nhiều lần khóc trước chồng.
Đến giờ tôi vẫn không thể quên nội dung trong những bức thư ít nhất 3 đôi giấy. Không biết lúc ấy chuyện đâu mà lắm thế.
Cứ tưởng khi chuyện được giải quyết, gia đình sẽ êm ấm trở lại, nhưng chị lại bị cả nhà chồng hắt hủi, mọi chuyện còn căng thẳng hơn cả trước đây.
Lan nhận ra rằng, nếu buông hết trong lúc này thì cô chẳng còn gì để bấu víu. Cô nhẫn nhịn chờ ngày đủ sức để dứt áo ra đi.
Mẹ than con dâu không biết làm việc nhà, vợ tố mẹ chồng khó tính, tôi đứng giữa mắc kẹt.
Chồng Thu lần đầu tiên làm ầm ĩ, anh nói rằng không ngờ Thu tính toán với người nhà đến vậy.
Chị ra đi với đôi bàn tay trắng, vì anh nói căn nhà là tài sản riêng của anh, anh có quyền bán.
Nếu có cản trở thật, thì tại sao không vô hiệu hóa miếng đệm vô duyên ấy bằng cách chuyển sang tư thế khác?
Khi vay nợ, vợ chồng sẽ có động lực làm việc, gặp khó khăn không được phép buông xuôi.