Hình ảnh tiệc tất niên của Hội Ô tô Sóc Sơn (Vĩnh Phúc) mới đây khiến nhiều bà vợ tím mặt, gầm gừ chồng.
Cuối năm, tiệc tất niên dồn dập. Đi hay không, mặc đồ gì, cư xử ra sao cũng cần suy tính, và đừng quên câu thần chú "vui thôi đừng vui quá".
Hết ăn nhanh uống vội vì sợ mất phần, Hương nhiều lần viện lí do về giữa chừng để tránh phải trả tiền.
Cường cho rằng việc đi chợ mua đồ ăn mặc nhiên là của vợ. Đàn ông trai tráng ai lại "thò" mặt ra chợ làm gì?
Chúng tôi còn trẻ, chưa đi du lịch tết này, thì tết sau có thể đi. Nhưng mẹ thì khác, mẹ đâu còn nhiều cái tết bên chúng tôi nữa.
Anh nhiếc móc em là thứ đàn bà vô tích sự, em bỏ đói con để lấy tiền thuê người theo dõi chồng.
Không hiểu sao, anh càng tỏ ra yêu cháu, cháu càng hoảng sợ và muốn chạy trốn. Khi ở bên anh, cháu nhận ra lòng mình khép chặt.
Thời này vẫn còn nhiều ông chồng quản lý vợ như quản lý con. Để rồi khi thấy vợ cũ mèm, vóc dáng sồ sề… các ông lại kêu chán.
Cứ tới tháng Chạp là hội bạn bỉm sữa của tôi lại bàn tán chuyện biếu tết nhà nội, nhà ngoại. Biếu bao nhiêu, như thế nào thì hợp lý?
Ai nói đại gia đình nhà tôi không có tết? Tết nhà tôi nhẹ nhàng và vui vẻ. Bởi chúng tôi đang ăn tết, chơi tết, chứ không phải bị... tết hành.
Sơn Tùng quá nổi tiếng, nên chuyện của anh và 2 bóng hồng được quan tâm là hiển nhiên. Nhưng ai có thể sống thay, hạnh phúc thay người trong cuộc?
Đã 2 tuần nay, anh và các con sang nhà nội “ở ké”. Nguyên nhân vẫn như mọi năm: Vợ anh sửa nhà đón tết.
Phụ nữ là vậy, một đời chỉ biết nuôi con rồi lại nuôi cháu, chẳng giây phút nào sống cho riêng mình, như cô Năm đấy...
Nói ra thì nhiều người cười chê, nhưng năm nào vợ chồng chị cũng vay mượn một khoản trước tết, để rồi ngay sau tết hì hục cày trả nợ.
Chị tôn thờ tình yêu nhưng không tin tưởng bất kỳ ai. Chị mâu thuẫn khi khao khát yêu thương nhưng lại luôn hoài nghi, soi xét.
Tôi đã đánh mất hình ảnh nàng dâu ngoan hiền trong mắt nội ngoại, cũng buồn cũng xấu mặt lắm chứ, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn...
Anh bị thất nghiệp. Đây không phải là tin bất ngờ, bởi ban giám đốc đã họp và thông báo trước gần ba tháng.
Chị dọn dẹp xong cũng đã rất muộn, lên đến phòng thì anh ngủ rồi, mùi rượu xông lên nồng nặc.
Giá như chồng biết hạ mình, biết nhận cái sai sớm hơn, biết thương vợ con sớm hơn, thì có lẽ chị sẽ mềm lòng khi anh quay đầu.
Tôi vừa trải qua một cú vấp sấp mặt. Tôi bị lừa cả tình và tiền.
Mấy dòng chữ như “xin lỗi con”, “tha thứ cho mẹ”… chẳng thể tìm sự cảm thông, mà chỉ lấp liếm tội ác.
Một năm mới đến, nghĩa là chúng ta lại thêm một tuổi, sức khỏe sẽ kém đi một chút và sức chịu đựng cũng thế.
Thượng đế đã ban tặng cho phụ nữ một đặc ân: tình yêu thương con vô bờ bến. Nó trở thành sức mạnh bất khả chiến bại.
Khi tôi đi sớm về muộn, cô ấy ghen bóng ghen gió. Có khi vợ không nói gì với tôi cả tuần, mặc tôi cố gắng thế nào.
Cứ ngỡ để chồng đi xa làm ăn để thu vén cho gia đình, ai ngờ anh lại đối xử với mẹ con tôi như vậy...