Đứa con phải là cầu nối tình yêu, hoặc là sự chủ đích lựa chọn, đón nhận của người làm cha mẹ.
Ai cũng nói tôi có số hưởng, được chồng yêu chiều và nhà chồng thương quý, đi làm đi công tác có ông bà nội chăm con cho, còn muốn gì nữa?
Dù khó khăn, thiếu thốn, dù phải làm lại từ đầu, chị nhất định phải có một lần lựa chọn đúng cho đời mình.
12 năm làm dâu, tôi học được ở bà bài học lớn nhất, rằng với người trong nhà thì nên nhường nhịn nhau, chịu thiệt cũng… chẳng thiệt.
Người dù cũ vẫn luôn là cha của con mình, thôi thì cứ xem người là khách, tương kính như tân khi cùng gặp mặt trong những dịp chung.
Đột nhiên tôi nghĩ, mạng xã hội nguy hiểm quá, thương chị Trâm lắm, mà cũng tự nhiên lo cho chính mình.
Tôi tin rằng lời yêu nói ra dễ thật đấy, nhưng cần phải được chứng minh bằng năm tháng và hành động...
Ly hôn xong, chị không ngờ mình và nhà chồng vẫn có sự kết nối trân quý, yêu thương.
Mọi niềm đau, nỗi buồn rồi cũng sẽ qua đi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và bàn chân ta làm nhiệm vụ tiến về phía trước…
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày vợ tập tành chơi mạng xã hội, rồi tham gia các nhóm “phát triển bản thân, phụ nữ sống chất, đàn bà mạnh mẽ”…
Nhiều ông chồng không chấp nhận vợ "ngang cơ" hoặc cao hơn mình. Sống cùng kiểu đàn ông này, người phụ nữ mãi lẹt đẹt, không ngóc đầu lên được.
Không còn cảm giác trông ngóng bởi một năm quá nhiều khó khăn nhưng Tết đối với tôi vẫn mang ý nghĩa của sự kỳ vọng mới.
Dù đổ vỡ nhưng tôi vẫn thấy may mắn khi sớm nhận ra bộ mặt thật của người đàn ông đó.
“Em đã nộp đơn rồi” - Vân chìa ra tờ giấy biên nhận của tòa án quận. Chồng nhìn Vân, nhìn tờ giấy, gương mặt rũ xuống...
Quỳnh tuôn hết những ấm ức bấy lâu, rằng cô mệt rồi. Từ nay cô chỉ lo 2 con, phần anh thì tự lo…
Cơn giận dữ sinh biến của vợ bạn được tính vào nhánh tâm lý - căng thẳng...
Qua cơn bạo bệnh, anh nhận ra đâu mới là thứ cần thiết để có một mái ấm hạnh phúc cho mình.
Đối với tôi, chị là một ngoại lệ. Cách chị đối diện với sóng gió hôn nhân quá ngoạn mục.
Tình cờ, chị biết công ty không hề quy định đi làm ngày thứ Bảy như anh nói. Vậy anh đã đi đâu?
Những tin nhắn đã không chỉ dừng ở giờ hành chính vì cô bắt đầu có những mơ mộng, so sánh khi bên chồng.
Tôi không oán trách, nhưng trong lòng rất hụt hẫng. Xét cho cùng tôi và các con chồng chỉ là “người dưng nước lã” mà thôi.
Ban đầu mấy bà yên tâm khi chồng nhậu gần nhà, không lo tai nạn, không sợ cảnh sát, có say cũng chỉ vài bước chân là vào tới giường...
Kinh tế rất khó khăn nhưng mẹ chồng vẫn muốn làm giỗ cho cha thật lớn. Không còn tiền để gửi cho mẹ, chồng ép tôi đi vay mượn.
Sự bền vững của một cuộc hôn nhân được quyết định trong những khoảnh khắc ngắn ngủi - khi chồng và vợ giải quyết những bất đồng.
Những ngày hoa nở, dù có buồn phiền thế nào, lòng tôi cũng thấy có chút bình yên nhè nhẹ dâng lên.