Trưa, xuống công ty nhận đồ, đồng nghiệp nhìn anh trêu “Lại nịnh vợ nhỉ”. Anh cười, lòng vui vì lại có thêm dịp chăm chút tình cảm.
Sau giờ làm việc, tranh thủ đi đón con, chị mệt nhoài chen giữa dòng người đông nghịt.
Một buổi chiều, người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà tôi. Anh ta là bạn cũ của chồng tôi, đã lâu không gặp, nay có dịp về vùng này công tác...
Nhiều cặp vợ chồng không ngại đi ngủ ở một nơi xa, đổi mới “chuyện yêu”, cũng là dịp để hâm nóng đời sống gối chăn.
Việc sống ảo trên Facebook là việc cá nhân của chị, nhưng lại đang ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của tôi.
Người ta bảo 10 năm đầu trong hôn nhân là thời điểm tích luỹ tài sản, nhưng vợ chồng tôi chẳng dư gì. Lý do thì rất nhiều.
Người ngoài có thể cho rằng tôi vẫn sống sung sướng đấy thôi. Kinh tế khá giả, con cái ngoan ngoãn, chồng kiếm ra tiền, không bồ bịch, không nhậu nhẹt…
Mẹ chồng tôi thương con cái, nhưng bà sống cực kỳ tiết kiệm. Mẹ chỉ bật điện khi trời đã tối hẳn, quạt cũng chỉ dùng đến nửa đêm là tắt.
Quân sững sờ hơn nữa khi nghe mẹ kết tội: “Đàn ông con trai gì mà tối ngày đội vợ lên đầu”.
Thỉnh thoảng có người hỏi về nghề nghiệp của mình, tôi trả lời: nội trợ. Câu hỏi này, tôi nhận được 2 luồng ý kiến trái chiều.
Đứa cháu hỏi ông bà giận nhau chuyện gì đến nỗi phải chia tay. Mẹ cười, chuyện lâu quá rồi nên chẳng nhớ nổi. Ba cũng trả lời gần giống như thế...
Anh nhắn tin rất dài, đại loại nhớ tôi, muốn gặp lại. Nếu là tôi của những năm trẻ tuổi, có lẽ tôi đồng ý, còn giờ - anh đã có vợ.
Luôn có những giới hạn sinh học mà người trần mắt thịt không thể vượt qua, như không thể nâng mức xà nhảy cao lên mãi.
Ngày vợ chồng Thành dọn về nhà mới là lúc rất nhiều lời bàn tán ác ý nhắm đến anh và gia đình.
Tôi nhận ra, sự cứng nhắc bấy lâu của mình cũng là tên gọi khác của sự vô tâm, cố chấp.
Môi trường làm việc của chị rất phức tạp, lâu lâu lại có người “đá xéo” chị “ảo tung chảo”, dù những thứ chị đăng đâu ảnh hưởng đến ai.
Tôi chỉ “ừ”, rồi cất cuốn sổ vào rương. Những người giống nhau quá, chỉ thích hợp để làm bạn, không… yêu được.
Lúc nhận điện thoại của Nam, tôi bàng hoàng. 40 triệu đồng như giọt nước tràn ly, có thể đẩy một người đàn ông vào tuyệt vọng.
Tích cực là do mình. Tôi thích đi chơi một mình nhưng chưa bao giờ tôi cảm giác là đi một mình, bởi xung quanh có quá nhiều thứ để bận rộn.
Sát cánh cùng nhà chồng vượt khúc quanh co, nên những gì Thùy nhận hôm nay rất xứng đáng.
Lúc này anh mới nhận ra chỉ còn mẹ con chị là người thân. Lo nhà cửa cho chị và con xong, chồng cũ sẽ ở đâu, và ra đi thế nào?
Chồng hối thúc tôi bán vàng cưới để lấy tiền cho anh trai chồng mượn mua nhà. Điều này khiến chúng tôi bất hòa...
7 ngày "rảnh rỗi sinh nông nổi", thật ra nơi mềm mại nhất trái tim yếu mềm của người đàn bà trong chị được vuốt ve, an ủi thật nhiều…
Dù hứa với chồng sẽ chăm sóc đứa con mà ông lo lắng nhất, nhưng chỉ vài tháng sau khi ông ra đi, bà đã mỏi mệt, căng thẳng...
Tôi không cần em gái báo hiếu mẹ bằng tiền bạc hay sự chăm sóc. Chỉ cần em sống tốt cuộc đời mình, đừng mang khổ về cho mẹ là đủ.