PNO - "Phông bạt" lung linh có mang lại mình và những người thân yêu cảm giác dễ chịu? Hay sự che đậy chỉ làm ngột ngạt thêm các mối quan hệ?
Chia sẻ bài viết: |
Giang 07-10-2024 11:25:41
Tốt nhất là có buồn, vui... thì cũng hãy tự trải nghiệm những cảm xúc của mình, cần gì phải che che đậy đậy mặt đen, và tô điểm mặt hồng...
Lan Anh 01-10-2024 23:29:09
Phông bạt cũng có gì xấu, nếu nó chẳng hại gì người ngoài? Người ta cất nỗi đau đi chứ k lẽ cứ khóc than cho hàng xóm vui?
Trả lời 11 thích 1 không thích
Tò tí te
Cô bé lớp 10 ở trên kia là người ngoài sao, hay là bạn chưa có con hoặc khó nghe hơn nữa là bạn từ đâu mà có
Thuy anh
Sức chịu đựng có hạn, ôm nỗi đau, lo lắng lâu quá dễ sinh bệnh
Hồng Hà 01-10-2024 15:36:20
Mình nghĩ sống thật với cảm xúc không có nghĩa sống thô, muốn nói gì thì nói, muốn mặc gì thì mặc ... Còn sống phông bạt là biểu hiện những người có tâm giả dối và theo đuổi sự tôn thờ của mọi người nhưng thực tế lại làm những việc không ai nể trọng và tôn thờ cả. Chính vì vậy tự họ tạo ra mâu thuẫn nội tâm trong chính họ nên khổ và những người thân sống cùng họ cũng khổ theo. Xã hội hiện đại ngày nay có 2 kiểu sống chưa đẹp là phông bạt và nhân danh sống thật mà không biết xấu hổ. Tất cả cũng là do chưa tin luật nhân quả mà ra. Còn đã tin rồi thì sống đơn giản cho đời thanh thản rất chân thành mà rất vững vàng nhưng lại có trí tuệ và tích cực, lạc quan. Đường dễ đi lại không đi cứ lòng vòng rắc rối có thoát được khổ đâu. Mình nghĩ vậy.
Nguồn cơn ly hôn đến từ việc cha chồng suốt 5 năm kiên quyết không cho vợ chồng trẻ đóng cửa phòng riêng.
Có những người yêu nhau bằng lời có cánh, còn Tiến và An yêu nhau bằng cách... đấu khẩu.
Bỏ ngoài tai lời khuyên của bạn bè đồng nghiệp, anh bắt đầu hành trình ở rể khi đã bước sang tuổi 50.
"Em nghĩ sao nếu anh chụp cho em 1 bộ ảnh trong bộ nội y đỏ?". Cô đã ngớ người ra khi bạn trai đề nghị như thế.
Chính sự thấu hiểu sẽ dạy bạn cách yêu thương, trân trọng những phụ nữ quanh mình.
Đằng sau vỏ bọc “yêu thương” ấy là sự giám sát triền miên, là cảm giác không được sống tự do trong chính cuộc đời mình.
“Thằng Tuấn con chị đi làm ở đâu chưa?”. Câu hỏi chạm vào nỗi niềm chất chứa bấy lâu của bà Năm.
Những đêm trằn trọc, Thuận không hiểu vì đâu cuộc hôn nhân của mình ra nông nỗi này...
Khi mức định số 1 không thành, người ta có thể phải chấp nhận “nguyện vọng 2”, bớt khắt khe hơn.
Gây áp lực buộc mẹ ngủ chung để "canh chừng ba", dùng cả hạnh phúc của con trai để... dọa mẹ. Đấy có phải cách thỏa đáng hay chưa?
Viết nhật ký là cách để quay lại đối diện với chính mình, ôm lấy những buồn vui…
Tôi đang chạnh lòng. Cái chạnh lòng rất đàn bà khi chồng quan tâm tới người phụ nữ khác.
Họ như 2 mũi tên, mỗi mũi lao theo một hướng. Nếu không yêu thương nhau đủ nhiều, 2 mũi tên ấy có thể chẳng còn cơ hội trở về bên nhau.
Chúc các con thi tốt. Và nếu không tốt lắm, thì cũng chẳng sao. Tuổi 18 chưa phải là tuổi để gánh cả bầu trời.
Tại sao cùng là yêu, cùng là chăm sóc và hy sinh, nhưng ở đàn ông thì được tán thưởng, ở phụ nữ thường lại bị dè bỉu?
Những lời nói ấm áp như tín hiệu về sự chân tình, hào sảng, khắc sâu vào lòng Chi ấn tượng về người bạn tốt. Thế nhưng thực tế thì ngược lại.
Có những cuộc vui trở thành gánh nặng. Chén rượu, ly bia biến thành xiềng xích vô hình.
Cuộc nói chuyện của tôi và bố vợ không nhiều lời nhưng thời gian đủ nhiều để suy ngẫm.