PNO - Người quen biết chuyện lắc đầu, bảo tôi dại khi đem hết vốn liếng tiền bạc đổ vào cái nhà mình không được đứng tên.
Chia sẻ bài viết: |
Phạm thị ngọc dunv 25-11-2022 08:53:37
Tui nghĩ bạn nên ra ở riêng. Ông bà trả được hay không được tùy họ. Nếu họ có để lại thì họ để lại con trai họ thôi đừng nghe họ vẻ vời. Đừng sợ tội bất hiếu mà họ cở đầu.
Tringuyen 24-11-2022 15:25:42
Thà là bỏ đi hết ta làm lại từ đầu
nhanle 23-11-2022 18:25:32
Nói chung bố mẹ chồng bạn quá cáo già, còn bạn thì như cừu non vậy. Bạn, chồng bạn è cổ, chắt bóp để trả nợ xây nhà cho bố mẹ chồng, còn chuyện thừa kế đất đai và ngôi nhà đó thì chỉ " ông trời" mới biết(?!)
Hoanganh 23-11-2022 07:52:12
Chồng ngu thì đánh chịu kêu ca gì em
Myly 21-11-2022 08:14:49
Ra nhanh còn kịp
Người sống cùng bạn đời, người sống với... con mèo, cũng có sao đâu. Bởi quan trọng nhất là bạnddược sống thật với chính mình
Nghề báo cho Thư đã đi nhiều nơi, đến nhiều vùng đất, nhưng nơi cho Thư sự bình yên, thoải mái nhất chính là gia đình.
Hàng xóm tặc lưỡi: “Thiệt cũng lạ, con nhỏ vụng về vậy mà về làm dâu bà má chồng kỹ tính không ai bằng, không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra!”.
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, lại vô thường. Sao ta không vượt qua nỗi sợ cố hữu?
Bà nội tôi có một kiểu chiều chồng rất lạ lùng. Bà sẵn sàng trả lời ông bất cứ câu hỏi nào với thái độ luôn vui vẻ, ôn hòa.
Lâu nay tôi luôn đứng ngoài những việc tủn mủn phiền phức. Việc bếp núc có người giúp việc, mẹ chồng; bí quá thì gọi cơm tiệm là xong.
Tôi luôn nhắc mình trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, bởi có những người, những sự việc chẳng đợi ta thêm bất cứ phút giây nào.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.