Một năm qua, ngoài lương hàng tháng, tôi phải rút tiết kiệm để chi tiêu, số tiền tích lũy cạn dần.
Mẹ che nón lá cho con dâu để sau này mưa không ướt đầu, nắng không rát mặt.
Gia đình chị quanh năm chỉ bổ sung ít loại trái cây thông dụng, ai ngờ cô con dâu về đòi nhà phải có 5 loại trái cây khác nhau.
Yêu một người mà không dám nói, không dám giành giật khiến chị rất đau. Càng đau, chị càng mù quáng lao vào.
Người lạ gửi cho Nhi hơn chục tấm ảnh, toàn bộ là hình chồng cô đang ngủ say bên một cô gái.
Chiều nay mưa gió trắng trời, chồng tôi đón tri kỉ thay vì đón con.
Chung quy cũng bởi mẹ tôi luôn giữ thành kiến với phía sui gia của mình, bởi gia đình họ vừa trí thức, vừa có của ăn của để.
Nhìn quanh thấy mọi vật dụng bắt đầu cũ kỹ, xuống cấp, tôi bàn với mẹ từ nay muốn mua gì mẹ cứ kêu chị em tôi cùng đóng góp...
Tôi nghĩ ngôi nhà là nơi an cư cả đời, được xây bằng đồng tiền mồ hôi nước mắt nên phải theo ý muốn của bản thân mới sống thoải mái.
Hôm ấy, Quốc mời cả nhóm “chị em bạn dì” của vợ tại chung cư đi xem phim. Nào ngờ, đề tài gây bão lại là… đôi dép tổ ong của Quốc.
Tôi đề xuất, nếu anh chị tiếp tục ở lại thì đưa Bảo về quê ở với ông bà nội nhưng chồng tôi không đồng ý.
Chị muốn góp gạo thổi cơm chung với người đàn ông dành tình cảm chân thành cho mình, nhưng không biết con gái sẽ ở đâu?
Thứ mà tôi lấn cấn không phải chuyện trên giường mà là việc chồng tôi nói về tình dục mọi lúc mọi nơi.
Nếu cứ đem “chồng người ta” làm “chuẩn mực” thì dù trong hoàn cảnh giàu hay nghèo, người đàn ông nào cũng méo mặt như chơi.
Trưa, xuống công ty nhận đồ, đồng nghiệp nhìn anh trêu “Lại nịnh vợ nhỉ”. Anh cười, lòng vui vì lại có thêm dịp chăm chút tình cảm.
Sau giờ làm việc, tranh thủ đi đón con, chị mệt nhoài chen giữa dòng người đông nghịt.
Một buổi chiều, người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà tôi. Anh ta là bạn cũ của chồng tôi, đã lâu không gặp, nay có dịp về vùng này công tác...
Nhiều cặp vợ chồng không ngại đi ngủ ở một nơi xa, đổi mới “chuyện yêu”, cũng là dịp để hâm nóng đời sống gối chăn.
Việc sống ảo trên Facebook là việc cá nhân của chị, nhưng lại đang ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của tôi.
Người ta bảo 10 năm đầu trong hôn nhân là thời điểm tích luỹ tài sản, nhưng vợ chồng tôi chẳng dư gì. Lý do thì rất nhiều.
Người ngoài có thể cho rằng tôi vẫn sống sung sướng đấy thôi. Kinh tế khá giả, con cái ngoan ngoãn, chồng kiếm ra tiền, không bồ bịch, không nhậu nhẹt…
Mẹ chồng tôi thương con cái, nhưng bà sống cực kỳ tiết kiệm. Mẹ chỉ bật điện khi trời đã tối hẳn, quạt cũng chỉ dùng đến nửa đêm là tắt.
Quân sững sờ hơn nữa khi nghe mẹ kết tội: “Đàn ông con trai gì mà tối ngày đội vợ lên đầu”.
Thỉnh thoảng có người hỏi về nghề nghiệp của mình, tôi trả lời: nội trợ. Câu hỏi này, tôi nhận được 2 luồng ý kiến trái chiều.
Đứa cháu hỏi ông bà giận nhau chuyện gì đến nỗi phải chia tay. Mẹ cười, chuyện lâu quá rồi nên chẳng nhớ nổi. Ba cũng trả lời gần giống như thế...