Ngày mưa tầm tã, ba cha con mình lầm lũi giữa cơn mưa. Ba gồng mình đạp xe trong khi gió giật tấm áo mưa kêu phần phật.
Mẹ tôi bảo cuộc đời mẹ hạnh phúc nhất là lúc được ba tôi mua tặng chiếc áo sơ mi màu trắng - chiếc áo mẹ tôi mặc vào ngày cưới.
Thời bao cấp, cơ quan ba tôi năm nào cũng nuôi vài con heo, để tết đến là xẻ thịt chia cho nhân viên.
Trong giấc mơ của tôi luôn có cảnh mấy anh em ngồi quanh bộ ghế salon sau bữa cơm, nói đủ thứ chuyện. Ở đó có nhiều tiếng cười...
Tôi không sao quên được mùi gạch khi chưa vào lò. Mùi của đất đai gần gũi. Mùi của nắng gió miền đồng.
Ba tôi đã trao chiếc máy ảnh mà ông yêu quý hơn tất thảy những vật dụng ông có cho các anh chị nhân viên Bảo tàng Nhiếp ảnh Lai Xá.
Mỗi dịp cuối năm, nhà tôi lại dọn dẹp “cái gì không dùng nữa, thì bỏ đi”, riêng với quà cưới, món nào hư hỏng được xếp trong thùng, cất vào kho”.
Những đứa trẻ được sinh ra thời kỳ công nghệ số không bao giờ tưởng tượng được ba má chúng đã trải qua tuổi thơ dữ dội như vậy.
Những bộ quần áo mới có mùi thơm một cách kỳ lạ. Mùi thơm tho tươm tất ấy đi cả vào trong giấc mơ của những đứa trẻ nghèo...
Trong các trò chơi ngày đó, chúng tôi thường chọn “chơi u” vì trò này có chút “bạo lực” và hấp dẫn.
Thời nghèo khó, vật dụng sinh hoạt trong nhà, ngoài những món bắt buộc phải mua, còn lại hầu như do một tay mẹ tôi "chế tác". Gối nằm cũng vậy.
Hồi đó, việc vạch cỏ lượm vỏ đạn ven Quốc lộ 20 đổi kem vẫn là “việc nhẹ đãi ngộ cao” của lũ trẻ chúng tôi.
Với những đứa trẻ lớn lên trong những ngày tháng mẹ miệt mài đan áo như chúng tôi, sợi len màu luôn là những đốm lửa nhỏ lạc quan...
Sự tiện lợi và hiện đại dường như đã lấy đi một thú vui giản dị: đi mướn sách.
Hễ cứ đụng đến cái ti vi cũ để trong góc nhà là chồng tôi can: “Đừng bỏ nó!”.
Hồi đó, cứ độ thời tiết chuyển dần sang thu, anh trai tôi lại sửa soạn làm chiếc đèn ông sao… to nhất làng.
Cầu dao đóng, đồng loạt cả sân bãi sẽ bừng sáng trong ánh sáng vàng của những chiếc bóng tròn dây tóc.
Cứ khi trời chuyển mùa báo hiệu sắp mưa thì con nít chúng tôi rủ nhau đi chợ mua đèn khí đá chuẩn bị soi ếch.
Không chỉ là một lối nhỏ dẫn ra sông, nơi ấy còn là những con dốc thoai thoải giấu những ú òa, bí mật của một thiên đường tuổi thơ.
Xe ngựa đã đi vào dĩ vãng, nhưng trong tiềm thức của chúng tôi vẫn luôn có một hình ảnh chiếc xe ngựa với âm thanh lộc cộc.
Trong hàng loạt món rau dân dã do các chị các cô hái ra chợ, tôi phát hiện bó ngọn rọ heo trong chiếc mẹt nhỏ của cô hàng rau...
Suốt cả mùa hè, gốc cây keo nhà chú Tám thành chỗ “thường trú” của tuổi thơ. Chúng tôi ở gốc keo nhiều hơn ở nhà…
Với tôi, ngày sung sướng nhất chắc là ngày cái võng ba nằm bị rách, phải thay võng mới. Võng cũ được tận dụng, đem cột ngoài vườn, mát rượi.
Thấy cái clip chợ quê trên Facebook kèm những lời bình dễ thương sao mà giống chợ xổm nơi quê họ. Ký ức bao năm đột ngột ùa về...
Cây bời lời không còn, mà tuổi thơ cũng qua lâu rồi. Trò chơi thuở ấy, biết tìm nơi đâu…