PNO - Chị gọi điện cho chồng cũ liên tục nhưng điện thoại “ò í e”. Con sốt hầm hập trên giường, đồng nghiệp nhắn tin không ngừng. Chị bất lực bật khóc.
| Chia sẻ bài viết: |
Ta 01-04-2024 15:46:26
Hoàn cảnh của bạn khá giống với mẹ con tôi ngày trước, ba mẹ tôi bỏ nhau, ba lấy vợ khác & ở xa, tôi ở với mẹ, dù ba tôi có nghĩa vụ phải chu cấp hàng tháng cho tôi tới khi đủ 18 tuổi nhưng 1 đồng cũng không có nữa là. Rất nhiều lần ốm đau ba tôi đều không thể có mặt để chăm sóc vì ông đã có gia đình riêng, dù khổ cực thế nào mẹ tôi vẫn cố gắng lo cho tôi chứ không oán trách nửa lời, chỉ một lần duy nhất tôi bị sốt xuất huyết là ba tôi đến phụ mẹ chăm tôi nhưng ông cũng phải trốn vợ để đi. Dù ông ấy là ba tôi, nhưng đồng thời ông cũng là ba, là chồng, là trụ cột của một gia đình mới, tôi biết là không thể nào đòi hỏi ở ông một cách quá đáng được. Bạn cũng phải hiểu cho chồng cũ bạn chứ, anh ấy muốn lo cho con, nhưng anh ấy cũng đã tìm được hạnh phúc mới rồi, ngay cả chu cấp tiền hàng tháng cũng là khó khăn chứ đừng nói là phụ chăm con, không nhờ được người này thì nhờ người khác bạn à, thiếu gì cách, như bạn mà có chồng khác & con ở với ba ruột thì sao, bạn dám qua thăm con hay phụ chăm sóc khi con ốm đau không, chồng mới chịu để yên cho bạn chắc.
NGUYÊN HANA 01-02-2023 10:50:45
Đọc bài này mình thấy giống y như hoàn cảnh của mình. Nhưng mình không muốn kể ra vì không muốn phải buồn, phải khóc thêm nữa. Chỉ có 1 cách là phải cố lên, bước về phía trước mà sống thôi.
An Nghi 31-01-2023 15:11:30
Bạn buông tay đi. Thiệt đó. Khi quyết định ly hôn và giữ quyền nuôi con là bạn cần tính tới những tình huống như thế này. Nếu cha của đứa bé đã quyết định vun đắp cho mối quan hệ mới hơn là chu toàn trách nhiệm nuôi con thì việc bạn cố níu kéo không làm tình hình tốt hơn. Vì gia đình bạn ở xa, bạn có thể nhờ ông bà nội giúp đưa đón cháu. Nếu ông bà nội không thể giúp, bạn nên tìm cách khác trong khả năng xoay xở và điều kiện tài chính của mình để lo cho con. Bạn cũng cần dạy bé cách tự chăm sóc bản thân, kỹ năng sống độc lập. Lúc đầu sẽ có khó khăn đó, nhưng rồi mọi việc sẽ ổn thôi. Con chị lớn lên có tiếp tục nhận cha hay thương yêu cha hay không là do bé lựa chọn. Người chủ động rũ bỏ trách nhiệm cũng sẽ nhận lãnh phần hậu quả của anh ta khi tuổi già. (Tôi ly hôn và nuôi con khi bé tròn 3 tuổi. Đến lúc bé 8 tuổi thì hai mẹ con đã bắt đầu chia nhau việc nhà, san sẻ mọi thứ cùng nhau rồi). Chúc bạn vững vàng và tỉnh táo!
“Sau này lấy chồng, con phải là người giữ tiền. Đàn bà giữ tiền mới có của ăn của để"...
Không ai bảo đàn bà phải mạnh. Nhưng khi cuộc đời đứng trước mặt họ với vô vàn ngã rẽ, đàn bà vẫn thường chọn con đường có người họ thương
Vân còn nhớ lời mẹ chồng nói: “Ngôi nhà dù đứng tên 2 đứa nhưng vẫn là tài sản chung của gia đình, mẹ chỉ thông báo chứ không phải xin phép...”.
Ghen tuông không phải lúc nào cũng là độc dược, nó có thể là gia vị…
Người vợ hoặc chồng nắm giữ vai trò “tay hòm chìa khoá” để cân đối kinh tế thì gia đình mới phát triển lâu dài và bền vững được.
Khi vợ chồng cùng nhau xây dựng nguyên tắc rõ ràng, những cuộc cãi vã sẽ ít đi, niềm tin được bồi đắp.
Những lần 10 năm ấy, khi xâu chuỗi lại, chị thấy mình không hề trắng tay.
Tôi chọn nhìn vào quá trình đứng dậy của họ, chứ không phải vết thương cũ mà họ từng mang.
Chồng Lam không trực tiếp cầm tiền, nhưng mọi chi tiêu trong nhà đều không lọt khỏi tầm mắt xét nét của anh.
Hơn 30 cây vàng của cha bị cô Trang lấy trộm. Cô cùng hội chị em đi du lịch khắp nơi, tiêu tiền như nước. Cha anh sốc, lên huyết áp
Những sự khác biệt không nên trở thành lý do để châm ngòi cho bất hòa, căng thẳng leo thang. Sống chung, điều nên làm là chịu khó chứ đừng khó chịu.
Tôi nghĩ, người giữ tiền trong gia đình không sung sướng gì, thậm chí rất áp lực khi bạn đời ỷ lại, phó thác hết tất cả trách nhiệm.
Giữ được lòng yêu thương thì dễ nhưng giữ được lòng kính trọng trước mưa gió thời gian không dễ chút nào.
Kiếm ra tiền nhưng tôi phải nộp hết cho vợ, sau đó cần thì ngửa tay xin vợ từng đồng.
Vân hình thành thói quen phải nhìn sắc mặt chồng để sống từ khi quyết định bỏ việc, thuê mặt bằng mở quán ăn.
Sau sinh vợ tôi đòi hỏi chuyện ấy mấy lần hơn xưa, và thú thật tôi nghi ngờ...
Khi má chồng già yếu, bà giao quyền lại cho chồng chị Năm. Những tưởng chị sẽ dễ thở hơn, nhưng chồng chị vẫn quản chặt tiền nong
Nhưng mỗi lần tôi chia sẻ ý định đó, chồng tôi lại ngăn cấm. Anh không hiểu nổi vì sao tôi sướng mà không biết đường sướng.