PNO - Chị gọi điện cho chồng cũ liên tục nhưng điện thoại “ò í e”. Con sốt hầm hập trên giường, đồng nghiệp nhắn tin không ngừng. Chị bất lực bật khóc.
| Chia sẻ bài viết: |
Ta 01-04-2024 15:46:26
Hoàn cảnh của bạn khá giống với mẹ con tôi ngày trước, ba mẹ tôi bỏ nhau, ba lấy vợ khác & ở xa, tôi ở với mẹ, dù ba tôi có nghĩa vụ phải chu cấp hàng tháng cho tôi tới khi đủ 18 tuổi nhưng 1 đồng cũng không có nữa là. Rất nhiều lần ốm đau ba tôi đều không thể có mặt để chăm sóc vì ông đã có gia đình riêng, dù khổ cực thế nào mẹ tôi vẫn cố gắng lo cho tôi chứ không oán trách nửa lời, chỉ một lần duy nhất tôi bị sốt xuất huyết là ba tôi đến phụ mẹ chăm tôi nhưng ông cũng phải trốn vợ để đi. Dù ông ấy là ba tôi, nhưng đồng thời ông cũng là ba, là chồng, là trụ cột của một gia đình mới, tôi biết là không thể nào đòi hỏi ở ông một cách quá đáng được. Bạn cũng phải hiểu cho chồng cũ bạn chứ, anh ấy muốn lo cho con, nhưng anh ấy cũng đã tìm được hạnh phúc mới rồi, ngay cả chu cấp tiền hàng tháng cũng là khó khăn chứ đừng nói là phụ chăm con, không nhờ được người này thì nhờ người khác bạn à, thiếu gì cách, như bạn mà có chồng khác & con ở với ba ruột thì sao, bạn dám qua thăm con hay phụ chăm sóc khi con ốm đau không, chồng mới chịu để yên cho bạn chắc.
NGUYÊN HANA 01-02-2023 10:50:45
Đọc bài này mình thấy giống y như hoàn cảnh của mình. Nhưng mình không muốn kể ra vì không muốn phải buồn, phải khóc thêm nữa. Chỉ có 1 cách là phải cố lên, bước về phía trước mà sống thôi.
An Nghi 31-01-2023 15:11:30
Bạn buông tay đi. Thiệt đó. Khi quyết định ly hôn và giữ quyền nuôi con là bạn cần tính tới những tình huống như thế này. Nếu cha của đứa bé đã quyết định vun đắp cho mối quan hệ mới hơn là chu toàn trách nhiệm nuôi con thì việc bạn cố níu kéo không làm tình hình tốt hơn. Vì gia đình bạn ở xa, bạn có thể nhờ ông bà nội giúp đưa đón cháu. Nếu ông bà nội không thể giúp, bạn nên tìm cách khác trong khả năng xoay xở và điều kiện tài chính của mình để lo cho con. Bạn cũng cần dạy bé cách tự chăm sóc bản thân, kỹ năng sống độc lập. Lúc đầu sẽ có khó khăn đó, nhưng rồi mọi việc sẽ ổn thôi. Con chị lớn lên có tiếp tục nhận cha hay thương yêu cha hay không là do bé lựa chọn. Người chủ động rũ bỏ trách nhiệm cũng sẽ nhận lãnh phần hậu quả của anh ta khi tuổi già. (Tôi ly hôn và nuôi con khi bé tròn 3 tuổi. Đến lúc bé 8 tuổi thì hai mẹ con đã bắt đầu chia nhau việc nhà, san sẻ mọi thứ cùng nhau rồi). Chúc bạn vững vàng và tỉnh táo!
Chị chồng vô tư, ỷ lại, ngày nào cũng đưa con qua nhà mẹ ruột ăn uống khiến tôi trở thành osin phục vụ đại gia đình chồng.
Có những giai đoạn mệt mỏi, ta cứ cho phép bản thân dừng lại mà chẳng cần có kế hoạch gì phía trước.
Mẹ vẫn đang nằm đó mà anh em đã tính đến chuyện bán nhà để chia tài sản, không nghĩ gì đến hoàn cảnh của tôi.
Người ta nhận thấy con người cũng có một chiếc đồng hồ sinh học riêng cho việc trên giường.
Tôi đớn đau, dằn vặt và tự hiểu rằng đã đến lúc phải tháo chạy khỏi cuộc tình tội lỗi này. Thế nhưng phải chạy về đâu thì tôi không biết.
Ngày mới cưới, mỗi khi có dịp ở gần nhau, anh đều tìm cách gần gũi chị. Chị từng xem đó là thước đo tình yêu anh dành cho mình.
Trang thương chồng nhưng không biết phải làm sao. Tháng nào vợ cũ của anh cũng kiếm chuyện khiến tổ ấm cô vun vén không lúc nào được bình yên.
Không phải cứ hễ không thân thiết được với mẹ chồng là hôn nhân rơi vào bi kịch. Hôn nhân, suy cho cùng, là chuyện của 2 người: bạn và chồng bạn.
My nhận ra quan trọng không nằm ở 1 tỉ hay bao nhiêu, mà là bản thân My đã tìm thấy niềm vui ở công việc, cuộc sống.
Bình yên không nằm ở quá khứ, cũng chẳng ở nơi nào xa, mà ở chính khoảnh khắc mình còn đủ tĩnh để sống trọn một ngày bình thường.
Tờ đơn ly hôn cùng lá thư gửi mẹ chồng và chồng nhuốm đầy nước mắt được chị đặt lên bàn ăn...
Chị thì chờ còn anh thì mãi vô tâm. Hay có lẽ anh cũng đang chờ chị làm một điều gì đó?
Món quà của con trai tôi đến từ ông già Noel, còn món quà của tôi là khi được sếp tăng lương, chồng về sớm, đón con, vào bếp nấu ăn...
Điều đáng sợ hơn là sống bên nhau cả đời mà không còn dám nói thật về cảm xúc của mình mỗi khi chạm tới ví tiền.
Ông bà cãi nhau ở quê, đến nhà tôi chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh.
Tôi cần chậm rãi đón nhận hành trình làm mẹ đơn thân đầy chông chênh phía trước.
Với áp lực nợ nần sau khi có em bé thứ hai, tôi học “yêu tiền” bằng cách giảm 50% chi phí mua sắm theo cảm xúc.
Ở tuổi 85, má tôi vẫn mang nặng nỗi oán giận ba vì sự kiểm soát tiền bạc khắc nghiệt suốt nửa thế kỷ, khiến vết thương lòng má chẳng thể lành.