PNO - Trong trường hợp em đã hết sức cố gắng giúp đỡ nhưng chồng vẫn không có chiều hướng cải thiện, hợp tác, thì quyết định ly hôn - dù rất khó khăn và đáng buồn - có lẽ là cần thiết để bảo vệ em và các con.
Chia sẻ bài viết: |
Th Hiếu 05-04-2025 09:30:39
Nếu không có sự trợ giúp từ ai khác, mẹ con em nên tìm nơi ở tạm càng sớm càng tốt.
Thu Linh 05-04-2025 09:25:48
Không biết phải khuyên chị thế nào vì rõ ràng sống với người bệnh như chồng bạn vô cùng nguy hiểm cho mấy mẹ con chị. Chị có thể nhờ một người thân qua sống cùng?
Thanh Nga 05-04-2025 09:20:27
Nói chug là tôi cũng không tin lắm chuyện chị không ngoại tình. Không có lửa thì làm sao có khói. Thế nhưng đã thấy muốn và cần ly hôn thì cứ quyết như vậy đi, hỏi đi hỏi lại chị Hạnh Dung làm gì?
Mỹ Nga 05-04-2025 09:14:30
Quyết định đúng rồi chị. Sống với người bị bệnh ghen tuông thật là khổ sở. Tôi cũng từng quen một người như vậy. Đến nhà tôi chơi mà thấy cái tàn thuốc lá trước cửa, anh ta cũng nói là tôi tiếp khách đàn ông. Trong khi đường đi là của chung mọi người, ai vứt ra đó làm sao tôi biết. Tôi đã phải co chân bỏ chạy.
Hana le 04-04-2025 21:44:51
Chồng mình cũng giống y chang như chồng bạn, cuối cùng mình phải ly hôn vì chồng vũ phu.
Yến Nhi 04-04-2025 18:45:50
Mẹ con em nên tìm nơi tạm lánh trong khi chờ anh ấy chữa bệnh. Sống chung với người mắc bệnh này rất nguy hiểm.
Nếu không thể lấy lại chiếc nhẫn ấy, anh hãy tự nhủ rằng mình vẫn còn giữ ký ức về mẹ bằng nhiều cách chứ không phải chỉ qua một chiếc nhẫn.
Điều quan trọng là con học gì được từ con đường đã chọn. Hãy để con học đi bằng đôi chân mình dẫu vòng vèo hay vấp ngã.
Điều chị cần không phải là đòi hỏi họ hàng chồng chấp nhận mà là được công nhận quyền làm mẹ công khai, đường hoàng.
Lấy chồng không có nghĩa em cắt đứt hoàn toàn trách nhiệm với gia đình, mà là có thêm một người để cùng sẻ chia, gánh vác.
Cảm xúc dồn nén lâu ngày sẽ trở thành rào chắn, khiến vợ chồng ngày càng xa nhau.
Điều chị có thể làm được nhiều nhất và quan trọng nhất là hướng dẫn, trò chuyện với con; dẫn dắt cảm xúc, suy nghĩ của con.
Khi cuộc sống không như ý không có nghĩa chúng ta đã làm gì sai. Việc trách mình, trách người không giúp ta giải quyết vấn đề.
Sự tự chủ không đến từ việc có đi làm hay không mà đến từ cách mình suy nghĩ, ra quyết định và đặt giới hạn cho bản thân.
Điều anh cần tìm không phải là người “ở nhà” hay “đi làm” mà là người thật lòng muốn cùng anh xây dựng tổ ấm một cách bền vững.
Nếu chị vẫn đặt niềm tin vào chồng và mong muốn giữ gìn hôn nhân, hãy chọn cách hỏi trực tiếp với thái độ mềm mỏng, chân thành.
Em hãy để mẹ được lựa chọn cách giải quyết phù hợp với tính cách, suy nghĩ, tình cảm... của chính bà.
Nếu anh ấy quen được chiều chuộng mà không biết san sẻ, điều đó sẽ lặp lại sau hôn nhân, không phải vì ác ý, mà vì thói quen.
Nếu hết sức chân thành, hết sức mong mỏi và hết sức chú tâm, ta sẽ tìm ra người đó và người đó sẽ tìm ra ta.
Hãy thử hình dung liệu sau ngày cưới em sẽ hạnh phúc hơn hay đó sẽ là chuỗi ngày nặng nề, đau khổ.
Hãy động viên con từ từ quan sát bản thân, sống thật với chính mình.
Em đang dùng tương lai của mình để trừng phạt lỗi lầm của ba, để phản đối sự chịu đựng của mẹ nhưng người thiệt thòi nhất lại là em.
Khi quyết định nói ra, em cần sẵn sàng đón nhận cả việc được lắng nghe và khả năng bị từ chối.