 |
| Nữ giáo viên Trường THPT Anh Hùng Núp tại Gia Lai dùng thước đánh liên tục vào tay học sinh - Ảnh: Cắt từ clip |
Một cô giáo trẻ, mới ra trường, dạy môn Hóa ở Trường THPT Anh Hùng Núp, Gia Lai trong một tiết học vào ngày 3/11 đã dùng thước đánh vào tay học sinh khi các em làm sai bài tập. Cảnh tượng ấy được ghi lại trong một đoạn video ngắn lan nhanh trên mạng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, khắp nơi dậy sóng. Có người phẫn nộ, cho rằng hành vi đó là bạo lực học đường, là phản giáo dục. Cũng có người thương cảm, nói rằng cô chỉ nóng giận trong phút chốc, rằng trong lớp học nhiều khi kỷ luật không giữ được bằng lời nói. 2 luồng ý kiến trái ngược va vào nhau, tạo nên một cuộc tranh luận dai dẳng.
Sau khi họp kiểm điểm, ngày 10/11, nhà trường quyết định chấm dứt hợp đồng với cô giáo. Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Gia Lai lên tiếng chấn chỉnh toàn ngành. Cô giáo sinh năm 2003, mới chỉ kịp đứng lớp vài tháng, bỗng trở thành tâm điểm của một làn sóng công kích lẫn tiếc nuối.
 |
| Cư dân mạng đang đưa ra rất nhiều bình luận khác nhau về kết quả của vụ việc này - Ảnh: Chụp màn hình |
Tôi không muốn bàn về đúng sai trong một bản án hành chính. Tôi chỉ nghĩ về lớp học hôm đó. Những học sinh bị đánh chắc hẳn vừa sợ vừa giận. Rồi chỉ ít ngày sau, chúng nghe tin người đã phạt mình bị đuổi việc. Có em sẽ nghĩ rằng: “Từ giờ, ai đụng vào mình cũng phải trả giá". Một ý nghĩ nhỏ, nhưng nếu không được điều chỉnh, nó sẽ dần hình thành cảm giác quyền lực trong lớp học.
Khi người lớn chỉ chăm lo trừng phạt người dạy mà ít khi nói với trẻ về giới hạn thì học sinh liệu sẽ nghĩ rằng chúng là trung tâm, rằng chúng có thể sai mà vẫn thắng. Và một khi thầy cô bị tước đi khả năng răn dạy, lớp học sẽ không còn trật tự, chỉ còn sự sợ hãi của người dạy và sự lấn lướt của người học.
Tôi nhớ thời đi học của mình. Tôi là học sinh giỏi, luôn nằm trong nhóm đứng đầu lớp, được thầy cô quý mến. Nhưng tôi cũng từng có những lúc ngỗ nghịch, cãi lại thầy cô, có khi chỉ vì nghĩ mình đúng hơn người lớn. Tôi từng bướng bỉnh, tự tin đến mức quên mất sự khiêm tốn. Đôi khi, tôi thấy những lời răn của thầy cô là nặng nề, thấy ánh mắt nghiêm khắc của họ là sự áp đặt. Chỉ đến khi lớn lên, đi qua nhiều vấp ngã, tôi mới hiểu chính những phút giây ấy đã dạy mình biết giới hạn, biết sợ, biết dừng lại trước khi sai thêm một bước nữa. Sự nghiêm khắc ngày ấy là thứ tôi mang theo đến tận hôm nay, không phải như một vết thương, trái lại, tôi xem nó như một lời nhắc để sống có trách nhiệm hơn với bản thân và với người khác.
Xã hội đang muốn hướng đến một nền giáo dục nhân văn, không bạo lực. Điều đó đúng và cần thiết. Nhưng nếu mọi sự nghiêm khắc đều bị gắn nhãn là sai, nếu mọi lời răn đều bị nhìn bằng ánh mắt cảnh giác thì giáo dục sẽ mất đi linh hồn của nó. Người thầy bây giờ phải đứng giữa nhiều nỗi sợ. Từ sợ bị quay lén, sợ bị hiểu lầm, đến cả việc sợ bị đẩy lên mạng. Nỗi sợ ấy khiến họ ngại nói, ngại phê bình, ngại dạy bằng cả tấm lòng. Tôi e rằng một lớp học như vậy sẽ rất khó để có tương tác, cảm xúc thật, thay vào đó sẽ là những bài giảng vô hồn và những mối quan hệ mong manh.
Tôi nghĩ nhiều đến những thầy cô từng dạy mình. Có người nghiêm đến mức khiến cả lớp nín thở mỗi khi ông bước vào. Có người lạnh lùng đến nỗi chỉ cần liếc qua là ai cũng biết mình phải tập trung. Lúc ấy, tôi sợ họ. Nhưng chính vì sợ nên tôi học được cách tôn trọng, học được rằng trên đời này có những giới hạn không thể vượt qua. Giờ đây, tôi chỉ thấy biết ơn. Biết ơn vì đã có những người đủ nghiêm để giữ chúng tôi trong khuôn phép, đủ kiên nhẫn để không bỏ rơi những đứa học trò bướng bỉnh như tôi.
Sẽ ra sao nếu học sinh không còn sợ ai và người thầy thì chẳng dám dạy bằng cả trái tim. Bởi nếu chúng ta chỉ biết loại bỏ cái chưa hợp lý bằng cách trừng phạt nhưng không tạo ra điều đúng để thay thế thì sau mỗi lần đuổi một cô giáo, chúng ta lại mất đi thêm một chút niềm tin vào nghề dạy. Và điều đáng tiếc nhất là thế hệ học trò sau này sẽ lớn lên trong một môi trường không còn ai đủ dũng cảm để dạy chúng biết sợ. Trong khi cái sợ biết đâu lại là điều cần thiết để thành người.
Lê Hoài Việt
Giảng viên Trường Đại học Mở TPHCM