Kết quả tìm kiếm cho "ky uc tuoi tho"
Kết quả 49 - 60 trong khoảng 133
Thời bây giờ bột xay bằng máy, ít ai dùng cối đá như ngày xưa. Cái cối làm nên cơm gạo ngày nào giờ nằm im lìm trong kho củi.
Là một phần ký ức trong xanh, bình yên của làng quê một thuở, những hàng rào râm bụt trổ bông đỏ thắm nay chỉ còn trong hoài niệm.
Mỗi khi nhà có giỗ, cả xóm xúm lại gói bánh tét, bánh ít, đổ bánh bông lan, làm bánh bò. Vậy là bếp củi quê cháy đỏ rừng rực ngày đêm.
Nhắc tới chuối, là nhắc tới cả trời kỷ niệm. Thời đó, chuối trong vườn nhiều, nên trong nhà gần như lúc nào cũng có chuối ăn, đỡ đói.
Nửa đêm tỉnh ngủ nghe ba thì thầm với mẹ: “Bà ráng cho tiền con Út. Mình ở nhà ăn sao cũng được. Nó ở xa, ăn khổ sức đâu học hành…”.
Cây như biểu tượng của tình tương thân tương ái, như sợi dây gắn bó vô hình mà bền chặt không rời của cộng đồng…
Tôi đã trưởng thành hơn nhiều qua những mùa hè chói chang nắng ấy… Năm học mới, tôi có đủ tiền sắm sách vở không chỉ cho mình mà cả em gái.
Đúng là mấy cái ấm đun siêu tốc bằng điện thì tiện lợi, còn cái ấm nhôm của má là cả một bầu trời tuổi thơ.
Xông hơi rồi, uống thêm ly nước chanh, tắc với tía tô hay bạc hà, nghỉ ngơi, ăn thêm chén cháo nữa là thấy người khỏe hơn hẳn.
Con Nhi kêu: “Quăng cái nón xuống, không sét đánh chết giờ!”. Nghe nó hù ghê quá, tôi lột nón quăng, mặc cho mưa xối xả tuôn trên đầu!
Hồi mới lập vườn, mẹ với ba đi khắp xóm xin những cây chè tàu nhỏ chỉ bằng cây tăm, cao chưa đầy gang tay về trồng dọc vườn làm hàng rào.
Trong cái xáo động biến chuyển của thị thành, những gánh tàu hũ ngày càng vắng.