Tôi chưa bao giờ nói "con thương ba", nhưng tôi biết tất cả những người con, dù nói hay không thì lòng biết ơn và yêu thương là vô bờ bến.
Cuộc cãi cọ, chửi bới mày tao, không thiếu từ ngữ tục tĩu của họ đã lọt hết vào tai 2 con của tôi.
Nhiều người loay hoay cả đời vì chọn sai nghề. Một phần lớn là do cha mẹ định hướng, áp đặt theo kỳ vọng...
Câu chuyện về sự khôn ngoan của cu Bo hôm nay lại khiến các bạn tôi suy nghĩ.
Chuyện vui với mẹ, tôi hỏi: “Sao mẹ thích cái hiên nhà đến vậy? Hàng xóm thành phố ít lui tới với nhau...”.
Nhiều khi cả nhà ngồi quanh bàn ăn mà cha mẹ nhìn đâu đâu, không nghe chúng con nói gì khiến chúng con cảm thấy mình như người vô hình trong nhà.
Bà dự định từ tháng này chỉ đưa cho con một phần tiền lương, số còn lại giữ lấy phòng thân khi đau ốm.
“Chắc ông trời thương em, biết em bé nhỏ, lại lấy chồng bộ đội công tác xa nhà nên bù cho em 2 thằng con trai dũng cảm”.
Nhiều bạn trẻ kém ý thức cộng đồng nhưng lại đề cao quá mức cuộc sống cá nhân, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều người xung quanh.
Mẹ tôi hay bao người mẹ trên thế gian này đều sống cho con mình như thế. Tôi nằm viện 1 lần mà mẹ muốn ở bên chăm mãi.
Nghe điện thoại reo, thấy số của Út là tim mẹ dội lên. Út kiếm được nhiều tiền đi nữa, liệu có mua lại được cho mẹ giây phút bình yên?
Chuẩn bị sẵn các tình huống xấu và chủ động vẽ đường cho con chạy, bạn sẽ tránh được hậu quả đáng tiếc.
Yêu khi còn quá trẻ, nhiều chàng trai cô gái đã không kiểm soát được hành vi tự sát khi bị cấm cản, để lại nỗi đau lớn cho cha mẹ.
Chính tình yêu, sự sáng tạo của cha mẹ đã chắp cánh cho ước mơ, hạnh phúc của các con được vươn xa.
Tôi không bi kịch hóa những khó khăn, nhưng tôi cũng không tô vẽ. Tôi nghĩ con cần có ý thức chia sẻ trong khả năng của chúng.
Ngày xưa, trẻ con nhổ răng vui lắm. Khi chân răng thật lỏng, ba tôi cột sợi chỉ chập làm tư vào, rồi giật cái phựt.
Thoạt nghe thì mấy lời hỏi thăm ấy bày tỏ sự quan tâm, nhưng thực sự đó là cách thọc mạch đời tư của người khác một cách vô duyên, khiếm nhã.
Ngày trước, tôi cứ nghĩ cuộc đời dài rộng lắm, thế mà giờ tôi lại thấy cuộc đời thật ngắn ngủi. Thoáng cái, ba mẹ tôi mái đầu đã điểm bạc.
Sốt đất nên mảnh vườn nhà cụ xảy ra tranh chấp; đứa thì bảo công hương khói, đứa thì bảo đông con. Chúng cãi cọ, xô xát mỗi khi về nhà.
Em con là đứa có mới nới cũ và hiếu thắng, cái gì cũng muốn nhưng nhanh chán.
Tiếng mẹ làm cơm mỗi sáng chính là âm thanh báo thức đáng tin cậy nhất của tôi.
Các nhà giáo dục, gia đình và cộng đồng cần nghiêm túc và nỗ lực tuyên truyền, rèn luyện các kỹ năng bảo vệ bản thân cho trẻ và cả người lớn.
Mấy chục năm mới có cơ hội làm lồng đèn cho con, chồng tôi như trở về thời còn là đứa trẻ vô tư, vô lo.
Cha mẹ chỉ cần "mang con về" là đủ. Con về cha mẹ nào cũng vui, nhà vui, trăng ngày nào cũng tròn.
Những chiếc đèn ống lon, đèn chai nhựa tự chế đã đưa chúng tôi đi qua bao mùa trăng đầy ắp tiếng cười...