PNO - Anh ta có mất gì đâu, trong mối quan hệ này chỉ có đàn bà là làm khổ đàn bà. Tôi cay đắng nhận ra sự ngu xuẩn của bản thân mình
Chia sẻ bài viết: |
Quang tình 21-02-2020 13:51:35
Đúng là báo ứng mà, loại người này phải thế mới sáng mắt ra. Nói chung có chơi có chịu, không việc gì phải buồn cả. Tôi chỉ thấy đáng đời thôi.
Đinh Linh 21-02-2020 08:31:08
"Đúng là tình yêu rồi sẽ bay đi, chỉ có tình thân là ở lại mãi mãi mà thôi". Chuẩn quá
Hồng Ngọc 20-02-2020 09:18:27
Bạn đã biết được bộ mặt thật của người đàn ông đó thì nên mừng mặc dù lòng có đau thì cũng nên tự nhủ thầm "Không sao cả, chỉ là hết duyên...." thế thôi, mình nhớ từ lúc mình 16-17t là cái tuổi mộng mơ đến giờ gần 40t mà mình vẫn nhớ như in câu nói của Mẹ thường hay nói "Đàn bà, yêu cho nhiều, thương cho nhiều rồi đau khổ cũng nhiều" chúc bạn sớm có một bến đỗ bình yên và đầy hạnh phúc của riêng mình.
Tôi thấy trên mạng xã hội có rất nhiều người chẳng "rách" gì nhưng cũng "đu trend" học chữa lành.
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.
Công sở là nơi luôn có những cơn sóng ngầm và nữ nhân viên nên biết cách bảo vệ mình khỏi nạn quấy rối tình dục.
Anh ra ngoài nhận được nhiều lời khen vì sự nhiệt tình, hào phóng; còn với gia đình, vợ con, anh sân si, tính toán, so đo hơn thiệt.
Tôi ngỡ ngàng đến không tin nổi người vẫn tỏ ra ấm áp, tình cảm với tôi, như mẹ chồng mà lại đề phòng tôi đến như vậy.
Đau gút đứng nhất nhì trong làng viêm khớp nên không khó hình dung chúng quấy quá các ông trên giường thế nào.
Mẹ “chẩn bệnh” rất đúng. Có nhà mới, tôi vui được thời gian đầu rồi rơi vào mệt mỏi.
Hình mẫu soái ca dành sự ngọt ngào độc quyền cho vợ khiến bao người mơ ước. Thế nhưng, phải rơi vào hoàn cảnh đó, mới thấy nhiều thứ trớ trêu.
Họ đã ly hôn nhiều năm, giờ xem nhau như bạn bè. Chị mắc bạo bệnh, anh bèn nghỉ việc để có thời gian chăm sóc chị.
Tôi rất ít khóc khi là một đứa trẻ, nhưng lại nhiều lần khóc trước chồng.
Đến giờ tôi vẫn không thể quên nội dung trong những bức thư ít nhất 3 đôi giấy. Không biết lúc ấy chuyện đâu mà lắm thế.
Cứ tưởng khi chuyện được giải quyết, gia đình sẽ êm ấm trở lại, nhưng chị lại bị cả nhà chồng hắt hủi, mọi chuyện còn căng thẳng hơn cả trước đây.
Lan nhận ra rằng, nếu buông hết trong lúc này thì cô chẳng còn gì để bấu víu. Cô nhẫn nhịn chờ ngày đủ sức để dứt áo ra đi.
Mẹ than con dâu không biết làm việc nhà, vợ tố mẹ chồng khó tính, tôi đứng giữa mắc kẹt.
Chồng Thu lần đầu tiên làm ầm ĩ, anh nói rằng không ngờ Thu tính toán với người nhà đến vậy.
Chị ra đi với đôi bàn tay trắng, vì anh nói căn nhà là tài sản riêng của anh, anh có quyền bán.
Nếu có cản trở thật, thì tại sao không vô hiệu hóa miếng đệm vô duyên ấy bằng cách chuyển sang tư thế khác?