Hoàng yến nở hoa

08/09/2019 - 18:58

PNO - Hơn ba giờ chiều, Duy nhắn tin: “Nhà có sao không Thư? Có gì nhớ gọi anh nha!”. Đó cũng là tin nhắn của Duy kể từ rất lâu, sau khi anh trở thành chồng Mai.

Hôm Thư dọn tới nhà mới, đó là một ngày nắng hanh hao. Bầu trời ở đây có vẻ như cao hơn. Những tảng mây không bồng bềnh mà yên vị một chỗ. Nhìn từ xa, chúng như những dãy núi phủ tuyết trắng xóa. Cái nóng hầm hập của thời khắc vừa sang hè khiến người ta chỉ muốn tìm một bóng mát trú thân. Căn nhà mới của Thư không có bất cứ cây gì để làm thành bóng mát. Có vậy thôi mà Thư thấy mình trơ trọi. Nỗi cô đơn được ngăn cách bởi bức tường thành kiên cố vẫn ập về như một cơn gió, lại là gió mùa hè nên càng thổi càng thấy rát bỏng…

Mình sẽ trồng một loại cây có tán lá phủ rộng khắp mảnh sân, nếu có hoa nữa thì càng tốt. Thư nghĩ ngay đến loài hoa ngọc lan. Không hiểu sao mỗi lần chạm phải mùi hương có khả năng gây nghiện ấy, Thư lại thấy lòng mình thanh thản lạ kỳ, cảm giác như những muộn phiền vừa được một bàn tay êm ái xoa dịu. 

Việc đầu tiên Thư làm ở căn nhà mới là đi mua cây ngọc lan. Mục đích là như vậy nhưng mỗi lần đến cửa hàng bán hoa, Thư luôn bị cám dỗ bởi rất nhiều loại hoa trong gian hàng. Từ những cánh hoa cúc mặt trời vàng rực, chỉ nhỏ li ti như những ánh sao hằng đêm cô ngắm nhìn đến những chậu tường vi phủ một màu hồng dịu ngọt, những khóm hồng rực rỡ sắc màu lung linh trong nắng… Tất cả như đang hướng về phía Thư, những lá non mát lạnh mơn man tha thiết mời gọi khiến Thư khó có thể chối từ. 

Duy ngắm nhìn mảnh vườn nhỏ mà Thư tự tay sắp xếp. Ở góc bên trái của sân, Thư dành một khoảng khá rộng, trồng cây ngọc lan mà cô rất thích. Cây mới cao khoảng 2 gang tay với vài chiếc lá nhưng xanh mướt, bóng nhẫy và đầy sức sống. Duy chỉ vào nó: “Đây không phải cây ngọc lan nghen Thư!”. Thư đang trộn đất với xơ dừa để bón cho cây. 

Cô đưa tay quệt mồ hôi, giọng quả quyết: 

- Rõ ràng nó là ngọc lan, em nhận ra lá của nó mà. 

Đúng là lá loài cây này khá giống với ngọc lan. Nhưng Thư không biết đó thôi, rất nhiều loại cây khi còn nhỏ có lá giống nhau. Loại lá dài, xanh đậm này hầu như rất ít khác biệt ở những cây như ngọc lan, xoài, sao, lêkima… Duy vẫn kiên quyết: 

- Đúng là lá của nó có giống, nhưng không phải ngọc lan.

Thư bắt đầu có chút hoang mang: 

- Vậy anh nói xem, nó là cây gì? 

Duy gãi đầu, cố lục tung trí nhớ những thứ anh biết về cây trồng: 

- Hiện tại thì anh chưa nhớ, chỉ biết nó không phải cây ngọc lan. 

Thư bỏ dở công việc đang làm, đi về phía cây ngọc lan mới trồng. Hôm qua, Thư đã có một giấc mơ thật đẹp, cây ngọc lan nở hoa trắng muốt, phủ rợp mảnh sân trong một đêm trăng. Ánh trăng bàng bạc, phả xuống nhân loại thứ ánh sáng hão huyền với màu sắc khó phân định nhưng không buồn và lạnh như Thư nghĩ. Cả căn nhà của Thư được ướp bởi hương ngọc lan. Ở giữa sân, nơi có ánh trăng rọi xuyên qua kẽ lá, chồng Thư đang đón từng bước đi đầu đời của cô con gái. Tiếng bập bẹ của trẻ nhỏ xen lẫn tiếng lá cây xào xạc như câu hát ru êm đềm khiến cho Thư chỉ muốn thời gian ngừng lại.

Nhưng Thư đã thức giấc ngay sau đó, sau cú quẫy đạp của đứa trẻ trong bụng. Mở mắt, Thư thấy mặt trời chiếu những tia nắng đầu ngày qua song cửa. Sao Thư vẫn không cảm nhận được đã sang ngày mới? Thư không có bất cứ thứ năng lượng nào để ngồi dậy. Cô nằm dài cho đến khi có tiếng chuông cửa. Duy đến để giúp Thư khoan tường treo di ảnh và lập bàn thờ của chồng Thư. 

Hôm chồng và Thư đi đặt cọc nhà, hai người đã bàn bạc thật kỹ cách sắp xếp sao cho căn nhà ngăn nắp, thẩm mỹ. Chỗ Duy đang khoan tường để đóng kệ lập bàn thờ Khang, lúc đầu Khang nói sẽ treo ti vi ở đó, loại ti vi đời mới có kèm bộ loa với nhiều mẫu mã rất đẹp, rồi hai vợ chồng cùng ngồi xem phim trong những buổi tối rảnh rỗi. Vì Khang bảo, vợ chồng mình về đây, hơi xa trung tâm, chắc bạn bè chẳng ai rảnh tới thăm và tụi mình cũng chẳng đủ siêng để chạy lên ấy xem phim, ăn tối. Khang còn hỏi: “Em có sợ buồn không?”, Thư lắc đầu.

Cô đã qua cái tuổi la cà phố xá với bạn bè sau giờ làm việc. Thư cũng không có sở thích dạo chơi hay mua sắm ở những trung tâm thương mại sực nức mùi nước hoa. Thư chỉ thích về nhà sau giờ làm, bạn bè của cô giờ cũng chẳng đến nhà nhau chơi như trước. Muốn tám chỉ cần cầm điện thoại lên, đủ các phương tiện để họ nói với nhau miễn phí cả ngày, cần gì gặp nhau. Khang chọn mua căn nhà ở ngoại ô này vì giá còn rẻ. Cùng số tiền ấy, thay vì chỉ mua được căn hộ chung cư vài chục mét vuông, về đây, Khang thực hiện được lời hứa dành mảnh vườn nhỏ trước sân nhà cho Thư trồng hoa. 

* * *

Thư ngồi thừ người nhìn cây mà cô cứ ngỡ là ngọc lan, không khóc mà nước mắt ứa ra lúc nào không hay. Ngay cả việc chọn cây hoa mà cô cũng làm sai. Duy bối rối khi chạm phải ánh mắt ngấn nước của Thư: 

- Để anh thay bằng cây ngọc lan! 

Duy nói và đưa bàn tay về phía nhánh cây bé tí. Bàn tay anh quá to, cảm giác như một con quái vật đang chuẩn bị cướp đi sự sống bé mọn của nhánh cây yếu ớt. Bất giác Thư hất tay anh ra: 

- Đừng!

Duy bị bất ngờ với phản ứng của Thư. Ngay lập tức, Thư nhận ra mình sai. Cô chạy vào nhà đóng mạnh cửa phòng.

Khang vẽ ra trước mắt Thư biết bao nhiêu bức tranh đẹp, hứa hẹn với Thư biết bao nhiêu điều. Vậy mà chỉ một việc duy nhất anh đã từ chối Thư, đó là khi bàn tay Thư siết chặt tay anh trong phòng cấp cứu sau tai nạn, ánh mắt anh đục ngầu nhìn Thư không chớp, sợi gân trên cổ anh nổi thành một đường dài, rồi anh gục xuống như một cái lắc đầu chối từ cái siết tay mà anh thừa hiểu ý Thư muốn gì. Thư cảm nhận thế giới ngay dưới chân mình đã đổi khác. Cô không còn nhớ mình đã đến đây bằng cách nào sau khi nghe tin. Bàn chân Thư, ngay lúc ấy, hình như không còn chạm đất nữa. Thư không biết mình là ai, đang ở đâu. Tất cả những bức tranh lung linh biến mất ngay trong tích tắc.

Cả nhân vật chính trong bức tranh cũng hóa thành người khác. Chẳng ai chịu được tính khí của Thư, trừ Duy. Duy có lạ gì Thư, cô bạn cùng bàn từ thời tiểu học. Duy đã cùng Thư lớn lên, đi qua những thăng trầm, niềm vui và cả mất mát. Đồng nghiệp của Thư lần lữa đủ mọi lý do để từ chối đến nhà cô sau biến cố ấy, chỉ vì họ quá ít thời gian cho bản thân. Mỗi tuần đều cặm cụi ở chỗ làm nên ngày nghỉ là khoảng thời gian quý như vàng để họ “trả nợ” những việc chưa làm được trong tuần, rồi còn chồng con, gia đình hai bên nội ngoại. Chỉ có Duy luôn sẵn sàng chạy qua chạy lại đoạn đường gần 20km mà cứ như vài bước chân. Chỉ cần Thư có việc gì, nửa tiếng sau chắc chắn Duy sẽ có mặt.

* * *

Cảm giác cũng không tồi khi trồng một cái cây không rõ nguồn gốc. Thư thích ngắm những mầm xanh lớn lên, để thấy sự sống luôn chuyển biến không ngừng. Thư cũng không còn quan trọng liệu nó có phải là cây ngọc lan không. Nếu không là ngọc lan thì nó là cây gì? Bởi dù là bất cứ cây gì, nó cũng đã thân thuộc với Thư, cùng Thư vượt qua chuỗi ngày đau khổ lẫn hạnh phúc. Mỗi ngày Thư đều quan sát sự thay đổi của nó, hôm qua ra thêm chiếc lá, ngày nay trổ thêm nhánh… 

Đến một buổi sáng chớm đông thì thân cây đã to bằng cổ tay Thư, cao gấp đôi bé Mi. Bé Mi cũng háo hức như mẹ nó, mỗi ngày đều hỏi mẹ cây gì, có hoa không, hoa nó màu gì, có xanh như màu trời không... Mi giống ba ở tính cách thích tìm hiểu, hay mọi đứa trẻ lên ba đều thích tìm hiểu mọi thứ xung quanh như vậy. Buổi sáng, Mi còn hỏi mẹ Thư sao lâu rồi không thấy chú Duy ghé chơi. Thư tần ngần định nhắn tin cho Duy, thuật lại lời của bé Mi nhưng nghĩ sao cô lại thôi. Duy không còn như thời thanh niên chưa vợ để chạy qua chạy lại với mẹ con Thư. 

Từ ngày có bé Mi, Thư chuyển hẳn công việc về gần nhà để đỡ phải đi lại. Thư sợ phải vượt qua chặng đường xa khi chỉ có một mình. Và nhất là trở về từ một nơi thật xa, đến nơi, mở cửa ra cũng chỉ có một mình. Những ngày đầu, Duy bảo sẽ tìm một chỗ ở gần, để đi về cùng Thư. Thư chối từ ngay, không chỉ vì thường xuyên chạm phải ánh nhìn sắc lạnh của Mai - cô đồng nghiệp thích Duy - mà còn vì Thư không muốn Duy lãng phí thêm thời gian cho mối quan hệ chẳng đi tới đâu. Duy là người tốt, anh xứng đáng có một mái ấm hạnh phúc, nhưng không phải với Thư. Thư đã nói với Duy như thế vào một ngày trời đột nhiên trở lạnh. 

Trong lúc đứng đợi cho nước sôi để pha tách trà nóng, Thư nghe tiếng gió rít lên từng cơn sau mái hiên, vài tiếng chó sủa khan trong xóm vắng. Thư tỉ mẩn chọn từng lá trà tươi mới hái ngoài vườn, vừa xối nước vừa miết ngón tay lên từng chiếc lá cho sạch bụi. Xong, đợi cho ráo nước, cô vo nhẹ lá trà trong lòng bàn tay. Tiếng lá vỡ vụn báo hiệu độ tươi, già của lá trà. Lá trà này lạ lắm, chúng chỉ cho ra loại nước vàng sóng sánh và thơm đậm đà khi đạt đến độ vỡ vụn trong lòng bàn tay. Hóa ra vẫn có những sự vỡ vụn nhưng mang ý nghĩa vẹn tròn. 

Đến khi mùi hăng của nhựa lá trà bốc lên, có cái gì đó thư thả như nhả ra theo từng lọn khói. Thư cố ý nán lại lâu hơn để Duy không phải đối diện với sự bối rối khi Thư chối từ. Anh là người đàn ông nhạy cảm nhất mà Thư biết. Thư không muốn làm tổn thương thêm bất cứ ai.

Ngày bão. Chẳng ai tin Sài Gòn mà có bão nên mặc kệ. Mọi người vẫn mải mê với công việc của mình, mặc cho tin bão phát ra rả trên các phương tiện thông tin đại chúng. Hơn ba giờ chiều, Duy nhắn tin: “Nhà có sao không Thư? Có gì nhớ gọi anh nha!”. Đó cũng là tin nhắn của Duy kể từ rất lâu, sau khi anh trở thành chồng Mai. 

* * *

Chẳng có cơn bão nào đi qua mà không để lại dư chấn gì. Bão kèm triều cường nhấn chìm mảnh sân trước nhà Thư. Bé Mi được nghỉ học, Thư xin nghỉ làm để xử lý hậu quả sau cơn bão. Cả xóm lội nước bì bõm, trẻ con sẩy người lớn là lao xuống sân thích thú nghịch nước; người lớn bận tối mắt, hối hả đi nhặt dép, đồ đạc trôi nổi mất kiểm soát trong đêm. Họ còn tranh thủ chia sẻ với nhau những thông tin sau cơn bão, ở đâu có người chết, ở đâu có nhà sập... Hàng xóm đi chợ về ngang dừng lại bẻ cho nhau từng miếng bánh, nắm xôi, ân cần dặn dò: “Ở ngoải, nước còn tới đây nè. Ngồi trong nhà kiếm gì ăn đỡ đi!”. Trong hoạn nạn, bao giờ người ta cũng dễ xích lại gần nhau hơn. 

Thư ngồi bất lực nhìn ngọn cây tựa cánh tay yếu ớt giơ lên khỏi mặt nước như cầu cứu. Vài khóm thạch thảo, cải ngồng chỉ còn thấy cái lá li ti. Trời đã ngớt mưa từ đêm qua, những tia nắng yếu ớt len lỏi sau những đám mây một cách khó nhọc, vẫn chẳng thể bừng sáng lên cho thỏa thích.

Đến chiều thì nước rút. Thư xắn tay áo xới đất, trộn xơ dừa vô từng gốc cây, khóm hoa. Thư chẳng có chuyên môn gì về trồng cây, nhưng mỗi lần Thư làm vậy, cây có độ thoát nước nên xanh tốt hơn. Đôi khi chỉ cần có niềm tin là sẽ có tất cả, Thư nghĩ vậy. Xong việc, cô ngước nhìn nhánh cây đã cao khỏi đầu mình, nói với cây mà như nói với mình: “Cố lên, sẽ ổn thôi!”.

* * *

Một buổi sáng, Thư mở cửa cho ánh bình minh tràn vào nhà, cô sững sờ trước chùm hoa màu vàng tươi đu đưa trên nhánh cây. Loại hoa như chuỗi ngọc với nhiều hạt li ti óng ánh trong nắng sớm. Thư đã muốn khóc ở khoảnh khắc ấy. Cô nhớ ngay đến Duy, vội chụp tấm hình rồi nhắn với Duy: “Em là muồng hoàng yến(*), chào ngày mới anh Duy!”. Duy nhắn lại bằng icon nụ cười đầy bí ẩn. Hóa ra ngay từ đầu Duy đã biết nó là cây gì. 

Duy nhắn thêm một tin nhắn ngay sau đó, nhanh đến độ Thư cảm giác như được anh soạn trước cách đây 5 năm, khi Thư vừa về nhà mới: “Anh thích gọi nó là hoa xuân muộn hơn. Loài hoa ấy sẽ mang lại cho em may mắn, sự tươi mới, niềm hy vọng và sự an lành”. 

La Thị Ánh Hường

(*) Hoa muồng hoàng yến còn có tên là hoa xuân muộn, bò cạp vàng, osaka…

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI