Thanh xuân vô vị

02/03/2018 - 15:00

PNO - Thanh xuân của chúng tôi thật vô vị. Chỉ vài cuộc đi chơi, đôi ba mối quan hệ quen biết cũng mờ nhạt, hội họp cùng nhau lúc này lúc khác, rồi những câu chuyện cũng cứ quanh quẩn mãi ở chỗ người quen, quần áo, phim ảnh…

Ngày mai, bạn tôi lấy chồng. Học theo kiểu Tây - tổ chức tiệc, sự kiện chia tay thời độc thân, nên cả nhóm bạn quyết định làm một trận đàn đúm không tên cho mình.

Bỏ ra ngoài tất cả những áo cưới, ảnh cưới, nhẫn cưới, anh ấy thích thế này mình thích thế kia; quên đi tất cả những viễn tưởng về chuyện đám cưới xong sẽ sống chung ở nhà chồng và ba mẹ chồng chưa chắc đã dễ thương, ngọt ngào như thuở chỉ vài lần đến chơi; sáu đứa con gái và một buổi chiều, chuyện không cần nhớ, cứ tự nhiên mà trở lại, vì ai cũng đang còn trẻ.

Thanh xuan vo vi
 

Cũng không có mấy chuyện. Thời phổ thông với những trò nghịch ngợm tuổi học trò, thời đại học lộn xộn vùng, miền và cách sống, nhóm này nhóm khác co cụm chơi với nhau... Nhắc một hồi, cả đám cười rũ khi nhận ra những chuyện ngày xưa như to lớn, từng chiếm bao nhiêu thời gian của cả nhóm, bây giờ đã trở lại đúng hình hài thật của mình - xẹp đến mức bình thường, là đà mặt đất, chẳng khác gì chuyện của người ta. 

Thanh xuân của chúng tôi phẳng lỳ như mặt màn hình điện thoại. Ai cũng tưởng mình đọc nhiều, thấy nhiều, biết nhiều, tham gia rất nhiều, nhưng rốt cục thì mọi thứ ở trong cái điện thoại và ở trong đầu, trong tim, trong tính cách, trong hành xử của con người là rất khác nhau.

Năm lớp 12, Thùy còn được ba má chở đến trường, chở đi học thêm. Mãi đến năm thứ hai đại học, chuyện này mới chấm dứt, vì ba má Thùy đã đồng ý để cho Tuyền - cô bạn thân từ hồi cấp III - chở cô con gái rượu của mình đi học. Những con đường bằng phẳng và an toàn cho đến lúc cả đám ra trường, đi làm.

Nhìn lại, giật mình: chúng tôi đã thả trôi biết bao thời gian tuổi trẻ mà tất cả, chuyện gì cũng đều nhờ cái điện thoại. Tuyền nhận ra thời gian nhiều nhất của tuổi xuân đã được dành cho… cái màn hình - từ màn hình máy tính đến các loại màn hình điện thoại, ti vi. Lúc nào cũng chăm chăm lấy nó, không bỏ lỡ một tin nhắn nào dù chỉ là một cái mặt cười hay một ngón tay like, trong khi đó cuộc đời trôi vèo qua mà mình không biết đã bỏ lỡ những gì.

***

Ba từng có một chuyến bỏ quê vào thành phố, chỉ với vài ngàn bạc trong túi và chiếc xe đạp, oằn mình kiếm sống, từ ở nhờ bà con, đến ở phòng trọ, đến khi mua được nhà là những thành công xương máu không thể quên của ba. Thanh xuân của ông đầy dẫy thử thách, là tháng ngày bầm dập vì miếng cơm manh áo, bị người đời hắt hủi, khinh rẻ; chỉ biết cắn răng làm lụng để vươn lên. Bởi vậy, bây giờ, ba luôn cố gắng bảo bọc các con, bảo rằng đời ba khổ nên ba không muốn các con của ba cũng phải chịu khổ. Có phải vì vậy mà con không thể cúi xuống nếm vị mặn đắng của những kiếp đời nghèo? Đó cũng là nguyên nhân góp thêm vào cái phần vô vị của một cuộc đời được gói bọc kỹ.

Má là con nhà khá giả. Ba cưới má, được ông bà ngoại cho thêm một khoản tiền làm vốn, từ đó mới phát triển việc làm ăn của cả nhà. Má chịu cưới ba, vì người má thương đi vượt biên, nghe đâu đã chết ngoài biển. Má hơn ba tới bốn tuổi. Từ ngày lấy nhau, má một lòng nuôi con, chăm sóc gia đình. Những gì đã xảy ra trong quá khứ, má chôn kín trong lòng. Nhưng cái cục vốn thì chôn không xuống, nên thỉnh thoảng những lần về ngoại, ba từ chối đi cùng má, ba nói “nhà ngoại coi ba là thằng đào mỏ”.

Thanh xuan vo vi
Ảnh minh họa

Có phải những thăng trầm khổ nhọc trong đời, thế hệ trước đã gánh chịu hết cả? Những cuộc trường chinh đã kết thúc, thế hệ sau đang sống trong chiếc lồng ấp không gió bão, không thác ghềnh, không kẻ thù sinh tử, nên thanh xuân trở thành một thứ lụa nhàn nhạt màu, mềm mại, đèm đẹp, nhưng vô vị, cái nào cũng từa tựa như nhau.

Khi không phải đương đầu với thử thách bên ngoài thì việc đào sâu vào bên trong mình là điều dễ hiểu. Khó mà vượt qua những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong đời sống hôn nhân, vì ai cũng cho mình là đúng, là nhất. Khó gìn giữ cho tròn vẹn tổ ấm, bởi họ đâu có oằn mình trong gió bão mà biết quý cái ấm áp mình tìm được, đâu có biết cái “nhẹ như bấc nặng như chì” của cuộc đời để gìn giữ bớt lời cho khỏi làm đau người thương yêu…

Cuộc đàn đúm được già nửa thời gian, đã thấy các bạn mình lôi điện thoại ra hí hoáy chơi Facebook, check-in, rồi lại mỉm cười với những cái like từ những người bạn ảo. 

Hải Yên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI