Nhịn được thì nhịn

25/05/2018 - 06:00

PNO - Mâu thuẫn mẹ vợ - chàng rể lâu ngày cháu không nói được nữa. Cứ hết năn nỉ chồng tới năn nỉ má, thiệt muốn bể cả đầu.

- Tao đã nói, bận họp hành liên tục, muốn gì thì nhắn tin, sao cứ gọi hoài?

Anh tràn vào phòng lúc 12 giờ 30 trưa. Phòng bệnh phải cần nghỉ ngơi mà anh cứ oang oang như đang buổi họp. Cô em gái ra dấu nhỏ tiếng rồi thì thào:

- Chứ má trở bệnh hoài, ma giờ bác sĩ kêu chuyển viện mấy lần, em biết làm sao?

- Thì cứ chuyển, chứ làm sao là làm sao? Hay chờ má chết rồi mới biết làm sao?

- Anh nói…

- Mày hết tiền hả? Bởi vậy nói cái tức à! Tao đã nói vợ chồng nhịn được thì nhịn, cãi nhau làm chi cho nó ôm tiền đi hết. Tao nè, chị Hai mày mần ăn cái gì hổng biết, tự dưng cái mà lòi ra khúc nợ sáu trăm triệu làm tao muốn đứt con chuột luôn. Nhưng vẫn phải nhịn cho yên nhà lợi nước nè!

Nhin duoc thi nhin
Ảnh minh họa

- …

- Đây “nguyên con” mới rút. Chiều làm thủ tục đưa bà già đi Sài Gòn đi, tao ráng xong công việc chiều nay, mai mới xuống được.

Anh nói và chìa về phía cô em cả xấp tiền.

Cô em định nói gì đó, anh lại quát:

- Mày mệt, tao khỏe lắm chắc? Nhưng làm con thì phải ráng thôi. Ai kêu hồi đó má sanh có hai anh em mình. Thôi mà… ráng đi em, để hai ngày cuối tuần anh bảo con trai anh qua coi má cho em đi tìm dượng ba nó về. Ừ mà chắc dượng ấy cũng về bên ruột chứ không đâu mà lo.

Rồi anh hạ giọng “Nhưng nhớ ráng năn nỉ nó nghen, vợ chồng còn nhịn được là nhịn, qua đận này anh chị đem má về bển nuôi…”

Anh ào ra khỏi phòng nhanh hơn lúc tràn vào. Đầu tóc tinh tươm, áo quần gọn ghẽ nhưng vẻ mệt mỏi đang lẩn khuất trên gương mặt người đàn ông tuổi 50.

Cô em gái vừa dọn tư trang vừa phân trần:

- Cháu khó nghĩ lắm mấy cô ơi, nhà có hai anh em, ông bà già bỏ nhau từ khi cháu còn bú mẹ. Má cháu ở vậy nuôi con, anh Hai học hành giỏi giắn nên giờ làm việc nhà nước, cháu bán sạp trái cây ở chợ. Má cháu sống với vợ chồng cháu chứ không phải sống với anh chị Hai vì chị Hai cũng đi làm suốt ngày. Chồng cháu phụ vợ giao trái cây hàng ngày, con đã 10 tuổi rồi nhưng vợ chồng luôn hục hặc vì tại sao anh phải “nuôi” mẹ vợ khi con trai bà còn đó. Cháu nói với chồng đừng so đo, má ở với mình nhưng hàng tháng anh Hai đưa 5 triệu tiền trầu thuốc, cũng dư mà. Nhưng má cháu già nên hay khó chịu, cứ thấy mỗi chiều thằng rể đi nhậu, đi cà phê là càm ràm.

Chồng cháu thì bực mình, nói nhà này của anh, anh muốn làm gì thì làm, làm “mọi” cả ngày chưa đủ sao. Anh nói vậy cũng không có gì sai, vì ngoài việc đi giao trái cây giúp vợ, anh còn lo cơm nước cho mẹ vợ, đưa đón con đi học. Mà má cháu thì…người già lại bệnh tiểu đường, bao tử, thấp khớp nên khó ăn khó uống lắm, nay muốn ăn thứ này, mai đòi món khác…

Mâu thuẫn mẹ vợ - chàng rể lâu ngày cháu không nói được nữa. Cứ hết năn nỉ chồng tới năn nỉ má, thiệt muốn bể cả đầu. Anh chị Hai đòi đón má về nhà rồi mướn người giúp việc trông coi, má không chịu đi… Cách đây mười ngày, má cháu trở bệnh nặng… chứng tiểu đường thời kỳ cuối đó mà, mắt mờ, thận suy rồi… Chồng cháu bảo “trả” má về cho anh chị Hai để còn làm ăn, nhưng cháu không thể làm như vậy… Rồi tự dưng chồng cháu ôm hết tiền bạc trong nhà đi biệt tăm. Má cháu nghe tin, lên cơn mệt phải vô bịnh viện, cháu theo má luôn chứ làm sao đi tìm chồng…

Nhin duoc thi nhin
Nhịn để cùng nhau đi trọn con đường. Ảnh minh họa

Câu chuyện dừng lại vì chị phải sang phòng bác sĩ trực để làm thủ tục chuyển viện khi kim đồng hồ đã nhích dần sang con số 1 giờ 30.

Bỗng một người đàn ông lấp ló cửa phòng hỏi trổng “Ở đây có bà nào tên Nguyễn Thị A, 73 tuổi không?”. “Có đó. Chú là ai?”. Bác Tám giường số 1 trả lời.

- Dà… cháu là con rể bà A…. bữa giờ bận đi làm ăn xa…

Người thanh niên nói năng lấp lửng.

- Làm ăn xa hay giận vợ bỏ nhà đi? Thôi, tụi tui biết hết rồi. Về là tốt đó, chút nữa chuyển bà già vợ cậu đi Sài Gòn rồi. Vợ chồng thiệt là… nhịn được thì nhịn, bảy mươi mấy rồi, bà già còn sống được bao lâu.

Bác Tám nói một thôi dài, người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi đứng như bị “điểm huyệt” tại cửa.

Bà A trở mình quơ tay tìm người thân. Anh chàng ào tới nói “con nè má”. Bà già xoa xoa nắn nắn cánh tay gân guốc của anh rồi nghèn nghẹn “Tại má mà… vợ chồng con…”. Anh chàng rót ly nước ấn vào tay bà già vợ, đỡ bà ngồi dậy uống nước và nhỏ giọng lời xin lỗi.

Chị vợ vừa từ phòng bác sĩ trực về, nhìn mà không nói được lời nào nhưng trong khóe mắt chị lấp lánh hai giọt lệ hân hoan.

Kim Cúc

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI