Hôn nhân rỗng

03/06/2014 - 10:53

PNO - PN - Sau vài hồi chuông, vợ tôi bắt máy, nhưng không buồn lên tiếng. Qua điện thoại, tôi nghe vợ bảo, Bin, nói chuyện với ba đây này. Thằng cu con hơn ba tuổi nói với tôi được vài câu, mải chơi, vội vàng kết thúc bằng cách liệng cái...

edf40wrjww2tblPage:Content

Không nhớ từ lúc nào, vợ chồng tôi ít trao đổi với nhau. Nếu tôi không chủ động gọi về, vợ sẽ chẳng bao giờ “làm phiền” đến chồng. Dù tôi có đi nhậu về khuya và cố tình không báo gì, vợ cũng thờ ơ. Có những khuya, một mình trở về nhà sau một chầu túy lúy nào đó, tôi đã chợt nghĩ rằng, nếu như tôi có gặp chuyện gì ngoài đường, thì chắc cũng còn lâu lắm, hoặc phải có ai báo, thì vợ mới biết tin…

Hon nhan rong

Tin nhắn tôi gửi cho vợ hầu hết là “truyền thông một chiều”. Họa hoằn lắm, vợ mới xác nhận lại bằng hai ký tự “ok” cụt ngủn. Đã lâu lắm rồi, hai vợ chồng tôi không đi ăn bên ngoài với nhau. Dù tôi biết, vợ tôi thi thoảng vẫn ăn cơm trưa với đối tác hay đồng nghiệp, và vào một vài buổi tối nào đấy, vợ tôi báo sẽ ra ngoài có việc. Những dịp đó, vợ ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ, và có vẻ vui. Tôi biết, vợ không ngoại tình, và tôi cũng vậy.

Cứ thế, chúng tôi gần gũi nhau trong thinh lặng. Như một thủ tục, thưa thớt dần. Tôi chẳng biết vợ có miễn cưỡng “hầu hạ” chồng hay không, nhưng dường như hứng khởi của một người đàn ông trong việc đó ngày càng vơi cạn. Có lẽ bởi rất ít khi nắm lấy tay nhau, hiếm khi chạm vào nhau, thậm chí cũng không nhìn vào mắt nhau, nên việc “đụng” vô người kia sẽ làm cho cả hai e ngại chăng?

Nghe đâu đó có người bảo rằng, cuộc sống ngày càng đầy đủ, hiện đại thì người ta cũng ngày càng cách xa nhau hơn, thu mình lại trong cái vòng quay của công việc, kiếm tiền, rồi tiêu xài. Vợ chồng tôi, lẽ nào cũng không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy? Những âu yếm dịu dàng xưa đã trở thành quá vãng, những khái niệm văn vẻ lãng mạn như ôm hôn, vòng tay gì gì đấy cũng đã quá xa xôi. Chúng tôi có mối quan tâm chung là con cái, và vẫn chú tâm lo cho gia đình. Nhà được mua sắm thêm vật dụng, từ đồ điện máy cho tới đồ sứ trong bếp, từ bộ drap giường loại tốt cho tới những món đồ chơi đắt tiền cho con, chẳng hạn. Có ai “lo ra” hay phản bội gì đâu. Càng không thấy mâu thuẫn gì rõ rệt. Thế nhưng, tôi vẫn cứ thấy cô quạnh.

Chủ động thay đổi ư? Có cái gì đó ngăn cản tôi rủ vợ con đi coi phim hay dạo phố. Nghĩ mãi, tôi mới nhận ra, vợ tôi luôn tìm cách lảng tránh những dịp đông đủ cả nhà. Chẳng lẽ, tôi phải hỏi thật rằng, xuất hiện cùng chồng con ở nơi công cộng sẽ làm vợ mất mặt thật sao? Nhưng tôi không nỡ. Tôi sợ một câu trả lời vô thưởng vô phạt, như tôi đã từng nhận được khi thẳng thắn hỏi vợ về lý do tại sao mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng ơ hờ tẻ nhạt đến thế. Em có người đàn ông khác chăng? Vợ tôi ngạc nhiên hỏi ngược lại, rằng tôi khùng sao mà nghĩ vậy. Định gắp lửa bỏ tay người, xúc phạm nhau ư?

Chúng tôi cũng đâu đến nỗi quá già nua bệnh tật gì để chôn vùi đời mình vào cuộc sống thế này, mạnh ai nấy biết, đau buồn khổ sở vất vả gì cũng giấu kín, về nhà làm bạn với máy tính bảng hay ti vi. Đành tự an ủi rằng, hy vọng rồi giai đoạn “tuột dốc” này cũng sẽ qua, đừng nôn nóng thất vọng, đừng ai khuấy tung sự bình yên trống trải này, biết đâu càng thêm hối hận muộn phiền…

 HOÀNG ANH

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI