Có ai đang bỏ quên chữ 'an'

20/01/2019 - 06:00

PNO - Những ngày cuối năm, ai cũng hối hả. Những cái nhăn mặt, đôi mày chau xuất hiện rõ nét trên từng khuôn mặt ngược xuôi. Giữa vòng xoay, xe cộ mắc cửi đan vào nhau.

Người điều khiển xe máy miệng cười, bóp phanh rồi đưa tay ra hiệu cho chiếc ô tô trước mặt đi qua. Người tài xế nọ hạ cửa xe, vừa cho xe chạy vừa quay lại mỉm cười, gật đầu tỏ ý cảm ơn. Chỉ vậy thôi mà cái dòng xe kia, cái nóng kia, những bụi khói kia cũng bớt gây khó chịu. Và nghĩ, giữa ngồn ngộn những cau có, ẩu đả hay tai nạn khiến người ta bất an mỗi lần ra đường hằng ngày, biết đâu chỉ cần một giây dừng lại và một cái mỉm cười, là đã có thể an - vui. 

Co ai dang bo quen chu 'an'
Ảnh minh họa

Đến cơ quan, dựng xe ngay bãi đậu, người bảo vệ già đưa tay ra nắm như một lời chào dịu dàng, móc lại giúp cái nón bảo hiểm đang chực rớt. “Sáng nay trời lạnh, sao con không mặc áo dài tay?” - câu hỏi của người bảo vệ nhẹ như ngọn gió cuối năm, chiếc áo ông mặc cũng không phải tay dài. Lòng tự nhiên thấy dịu dàng quá. 

Rồi thì, cuối năm mà, “deadline” theo nhau ập tới. Những con số, địa chỉ, dòng thư, những xác nhận, phản hồi… khiến cặp mắt không có phút giây nào rời khỏi màn hình máy tính, để khi ngẩng lên, giờ trưa đã qua tự lúc nào. “Em có mua cho chị hộp cơm, để trên bàn kia” - vậy thôi, một câu ngắn ngủn, mà kẻ được nhận trong lòng như có những nốt nhạc tươi. 

Tự bao giờ, những ngày giáp tết là những ngày được mặc định gắn với lo toan, nên người ta cũng cho mình cái tư thế được hối hả và mệt nhoài, bực dọc. Tự bao giờ, những cú va nhau trên đường đều gắn cùng câu hét: “Đi đứng kiểu gì đấy?”… Sự vội vã hiện rõ trên từng bánh xe, mà đôi khi người ta cũng không rõ mình đang vội vì điều gì, có đáng không. 

Hầu hết chúng ta đều bị tổn thương bởi một điều gì đó, bởi một ai đó, có khi là mỗi ngày. Nhưng chúng ta cũng đâu thiếu cái quắc mắt, câu gằn với tông giọng chát chúa dành cho người khác trong cơn bực dọc. Hành trình tự chữa lành diễn ra với mỗi người, cùng hành trang đi theo là những câu trách cứ, dỗi hờn, bỏ mặc. Thật khó để nhận diện rằng thật ra chúng ta đã chối bỏ chữ “an” viết cho mình. 

Co ai dang bo quen chu 'an'
Ảnh minh họa

Mỗi cuối năm, chúng ta đều tự vấn nhau về một năm đã qua, rằng sao mà khó nhọc thế, rồi chúc nhau an lành ở giây phút năm mới bắt đầu, nhưng chúng ta cứ tìm an ở mãi tận chốn đâu, bỏ quên nụ cười, bỏ quên cả một giây đi chậm, bỏ quên những điều giản đơn như rót giúp nhau một ly nước, móc giùm nhau chiếc nón… Mà, an thì ở đó.

Không mấy ai nhận ra rằng chính chúng ta đã tự làm mình chật vật. Không mấy ai thấu được chính giây phút bước vào nhà sau một ngày miệt mài với những con số, nghe đứa trẻ hét váng “mẹ về” là khoảnh khắc an. Hay giữa dòng xe như lao vào nhau trên đường mà ngó đâu cũng thấy bất trắc kia, chúng ta vẫn có thể chọn an, từ chính điều mình dành cho người khác - đôi khi chỉ là một nụ cười. 

Chữ an, cũng dễ viết thôi mà! 

Lương Hàn

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI