Vị trí nào cho em?

12/07/2014 - 18:50

PNO - PNCN - Câu hỏi ấy cứ trở đi trở lại trong đầu chị mỗi khi ngồi tựa cửa ngó ra mảnh vườn nhỏ, nhìn anh vừa huýt sáo vừa tỉa đám rau thơm xanh mơn mởn.

edf40wrjww2tblPage:Content

Vườn chật quá, chỉ là một thẻo đất nhỏ chạy dọc theo kẽ tường ngăn giữa hai nhà. Chỗ đất ấy, ở quê chị, người ta thường để chừa bờ cho rộng rãi nhưng giữa thành phố này, để có được chút xíu ấy thôi cũng phải bỏ ra một số tiền không nhỏ. Ban đầu anh mua để chị được gần gũi với cây cối cho đỡ nhớ quê. Chị coi đó là tặng phẩm của tình yêu nên chăm chút mảnh vườn nhỏ mỗi ngày. Chật chội vậy mà đủ đầy yêu thương. Chỗ này trồng cây vú sữa cho con, chỗ kia trồng khóm gừng già, mấy cây thuốc dân gian phòng khi cần đến. Phần của mẹ chồng là vài cây đinh lăng, mấy dây bìm bìm, đôi ba khóm cối xay để bà đun nước uống giải nhiệt. Chị không quên dành đất trồng cho anh cây ớt chỉ thiên để ngâm măng, chậu cây sung cho món thịt chua khoái khẩu. Chỉ còn lại một ô nhỏ, chị trồng đám tóc tiên, loài hoa mang tên chị. Ấy vậy mà một hôm anh lôi về đủ loại hạt giống rau: xà lách, rau húng, diếp cá, tía tô… Anh bảo, ăn rau sống ở ngoài toàn thuốc sâu nên trồng một ít lúc nào thèm là sẵn có. Anh ngó nghiêng khắp khu vườn rồi nhổ hết đám tóc tiên của chị không một chút đắn đo. Anh bảo: “Hoa hoét chả giải quyết được gì, đẹp thì cũng có ăn được đâu”. Chị ngẩn ngơ ngó thế giới bé nhỏ của mình đang bị anh chiếm lĩnh…

Vi tri nao cho em?

Chắc giờ anh bận bịu quá, không đủ thời gian để bận tâm đến tâm tính đàn bà, nên không biết ngày nào chị cũng ngó khoảng trống vô hình nơi những khóm tóc tiên bị nhổ tung. Cái màu rau xanh mơn mởn chẳng thể làm lòng chị nguôi ngoai hờn tủi. Chị bỗng nhớ anh của những ngày xa lắc với tấm lưng gầy run lập cập khi gõ cửa phòng chị giữa ngày mưa, chìa ra chậu hoa tóc tiên nở bung. Anh từng nói, thương chị nhiều như thương loài hoa đã dốc cạn linh hồn nở đắm đuối mùa mưa. Hai đứa có thể tựa lưng ngồi hàng giờ đọc sách cho nhau nghe, rồi cùng sôi nổi bàn luận một chương nào đó trong cuốn tiểu thuyết mới mua ngoài hiệu sách cũ vỉa hè; hay cùng nhau đi chợ làm những món ăn tuy đạm bạc nhưng tràn ngập tiếng cười. Tính chị thích sáng tạo món ăn theo cách chẳng giống ai và anh luôn là người đầu tiên thưởng thức. Nhớ những đồng lương đầu tiên anh tự hào đưa cho chị, vui vẻ nói: “Em cất đi để dành tiền xây nhà của chúng mình”. Ngôi nhà trong mường tượng của hai người khi đó luôn có hình ảnh một mảnh vườn. Anh hứa sẽ tự tay trồng tóc tiên cho chị để một ngày mưa nào đó hai đứa thảnh thơi ngồi ngắm. Gần sáu năm sau khi ra trường anh chị mới tích cóp đủ tiền mua mảnh đất nhỏ xa trung tâm thành phố. Anh chìa bài báo nói giá đất Hà Nội đang đắt nhất trên thế giới, để giải thích về việc đã không mua được cho chị một mảnh vườn đủ rộng. Chị nào dám trách gì anh, chỉ cần có tình yêu thì một khóm hoa tóc tiên thôi cũng đủ vui rồi. Nhưng, đám hoa nhỏ nhoi ấy giờ anh cũng nhổ đi, như thể anh đã vô tâm đốn ngã một tán cây tình yêu từng tỏa mát tâm hồn chị.

Giờ anh khác xưa nhiều lắm. Công việc cuốn anh đi xa tầm nhìn của chị. Từ khi lên chức trưởng phòng kinh doanh một công ty tư nhân tương đối lớn, gần như anh không hề có ngày nghỉ. Hết công việc chuyên môn lại đến họp hành, rảnh chút thời gian thì gặp gỡ bạn bè bia bọt xả stress. Những bữa cơm nhà ngày càng thưa thớt hơn. Gặp gỡ với các đối tác thường xuyên tại những nhà hàng lớn, được thưởng thức nhiều của ngon vật lạ nên anh bắt đầu chê món ăn chị nấu. Dần dần, anh mặc nhiên cho mình cái quyền hôm nào thích thì về ăn, không thích thì thôi, bỏ mặc chị ngồi đợi bên mâm cơm nguội ngắt như đợi người ta ban phát tình yêu.

Chị vốn là người đàn bà kiêu hãnh, đã quen với việc được yêu thương chiều chuộng, giờ bỗng nhiên thất sủng trong thế giới của anh, hẳn nhiên là đau buồn. Có lúc sự kiêu hãnh thúc giục chị hãy đối kháng lại với anh. Bằng cách nào ư? Chị đã mấy lần cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ về anh, sẵn sàng chia lãnh địa trong ngôi nhà để cuộc sống của ai người ấy tự lo. Nhưng suy cho cùng, sự việc đâu đến mức phải như thế. Hờn dỗi nhau đôi ba ngày thì không sao, nhưng sợ nhất nó lại trở thành thói quen lúc nào không biết. Người ta nói lạt mềm buộc chặt, nếu nút buộc chưa chặt thì có nghĩa phần lỗi thuộc về người phụ nữ trong gia đình, nên chị nhún mình cho thấp xuống, kiêu hãnh gói cất đi. Ban đầu chị nghĩ, nhất định sẽ tìm thấy anh của ngày xưa. Những câu chuyện cũ được thủ thỉ gợi lại, những địa điểm từng đi giờ cũng cố chèo kéo anh quay lại thêm lần nữa. Có những người từng một thời thân thiết, sống để truyền cảm hứng cho nhau giờ đã mỗi người mỗi nơi. Chị cũng cố lựa dịp nào đó kéo tất cả về ngồi quây quần bên nhau trong bữa cơm đầm ấm. Nhưng, tất cả những điều đó đã không còn quan trọng với anh. Anh nói, thay vì cứ ngoảnh lại phía sau, hãy sống tốt phần đời hiện tại, nếu không muốn bị bỏ lại suốt đời. Anh nói cũng đúng thôi. Một người sống nặng về hoài niệm như chị có lẽ lúc nào cũng là kẻ lầm lũi phía sau. Nhưng, lúc còn yêu nhau, sao anh không nói?

Thôi thì đã không tìm thấy anh của ngày xưa, chị sẽ yêu người đàn ông trong anh bây giờ. Chị bắt đầu học cách ngụy biện cho chồng. Ừ thì đàn ông có trăm chuyện phải gánh vác. Cuộc sống ngoài kia đang thay đổi từng ngày, anh cũng phải khác đi mới bắt kịp được guồng quay ấy. Không phải tất cả những gì anh đang cố gắng đều là vì ngôi nhà này hay sao? Chị là vợ, lẽ ra phải cảm thông, phải thương xót anh trước vạn biến của cuộc đời, sao lại ích kỷ ngồi lục tìm ký ức. Nghĩ vậy nên chị cố gắng vì anh mà sống, bắt đầu từ việc làm đẹp mặt chồng mỗi khi bạn làm ăn thân thiết của anh ghé nhà. Chị vừa cố gắng khéo léo ứng xử vừa chăm chút bản thân. Biết anh giờ khẩu vị đã khác xưa, chị cũng học cách tiết chế thói quen sáng tạo món ăn theo sở thích riêng. Để níu anh về với bữa cơm gia đình, chị đi học nấu ăn. Chị dọn dẹp nhà cửa luôn thơm tho, sạch sẽ. Chị trang hoàng mọi ngóc ngách theo sở thích của anh. Vì anh thích con gái tóc ngắn nhìn năng động nên chị nhắm mắt cắt phăng mái tóc dài tha thướt của mình. Lúc cầm nắm tóc trên tay, bỗng nhiên chị thấy lòng mình trống trải và hụt hẫng vô cùng. Tình yêu khiến con người ta phải đánh mất mình nhanh đến thế sao? Chính chị là người đang tước đi vị trí thuộc về mình. Điều đó thực ra còn bất nhẫn hơn việc anh thản nhiên nhổ sạch đám hoa tóc tiên trong góc vườn nhỏ.

Vậy mà anh cũng đâu thèm ngoái nhìn. Trong một đêm say nào đó, anh trở về, chị thấy vương trên cổ áo anh sợi tóc dài mỏng manh cùng mùi thơm rất lạ. Thứ mùi thơm khiến chị tin chắc nó không phải của mấy ả tiếp viên trong quán bia ôm. Hẳn nó là của một người phụ nữ dịu dàng nào đó đã thu phục trái tim anh. Chị đã làm gì cuộc đời mình? Chỉ có những người đàn bà ngu ngốc mới cố gắng biến mình thành người khác để giữ chân người mình yêu, để rồi, một lúc nào đó tự nhận ra đến mình còn không yêu lấy bản thân, sao mong người khác yêu mình. Có rất nhiều khoảng trống tồn tại trong căn nhà này, còn lớn hơn khoảng trống đám hoa tóc tiên bỏ lại. Không có vị trí nào dành cho chị hết. Hoặc nếu có, nó cũng nằm đâu đó trong những bữa cơm tươm tất mà chẳng biết đợi ai; trong góc nhà tinh tươm mà thiếu vắng tiếng cười; trong cái trống trải của một bờ vai thiếu đi lọn tóc dài từng buông ngang năm tháng; trong những tiếng ngủ mớ giữa cơn say của chồng gọi một cái tên xa lạ. Chị hiểu ra, vị trí của mình đã không thuộc về nơi này nữa…

Chuông Miên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI