Tối ba về với con

03/04/2018 - 09:00

PNO - Hạnh phúc luôn là khát khao to lớn trong đời mỗi người. Nhưng hạnh phúc phải chăng là kết quả của sự tích góp những điều nhỏ nhặt, giản dị và cả những yêu thương.

Chuyến xe buýt giờ tan tầm chiều cuối tuần, khá đông sinh viên và cả những người bán hàng rong với giá đồ lủng lẳng khiến nhiều khách đang đứng phải né người. Xe không có nhân viên bán vé. Khách tự tới chỗ tài xế để đưa tiền và lấy vé. Điều này, 20 giây sau khi lên xe tôi mới biết, khi bị kêu trong lúc đang tìm chỗ ngồi: “Lên xé vé giùm đi chị ơi”.

Toi ba ve voi con
 

Không phải giọng tài xế. Là một giọng nữ. Lấy vé xong, tôi nhìn về phía vang lên lời nhắc nhở để cảm ơn thì thấy đó là một phụ nữ trẻ, đang bế đứa con nhỏ. Em bé mặc bộ đồ thun ngắn màu hồng, thò ra bắp tay bắp chân mũm mĩm, đầu tóc cột thành một túm bé tí, thắt dây nơ loăn xoăn, nhìn thật đáng yêu. Hai mẹ con ngồi ghế gần cửa trước. Em bé hiếu động, cứ nhoài khỏi tay mẹ, hướng về phía người tài xế, luôn miệng bập bẹ phun mưa khiến cô bé sinh viên ngồi gần đó phải lấy tờ báo che người mình lại.

Tôi nghĩ chắc tài xế khó chịu lắm, vì chiếc xe cũ kỹ, máy điều hòa cọc cạch không làm mát nổi không khí oi nồng, khách thì đông, đủ thứ mùi… Tôi đoán thế nào anh lái xe cũng sẽ gom tất cả nỗi bực bội mà gắt bà mẹ trẻ hãy giữ em bé ngồi yên. Nhưng không, anh tài xế chỉ lộ vẻ căng thẳng, chăm chú nhìn đoạn đường đông đúc trước mặt. Đến đèn đỏ, xe ngừng lại, anh quay qua em bé và nhoẻn cười: “Ui, con của ba giỏi quá”. Ra đó là vợ con của anh.

Qua 30 giây đèn đỏ được tranh thủ ngắm nhìn và cười với con, anh lại chăm chú nhìn về phía trước. Em bé không được ba chú ý nữa nên hờn dỗi, mếu máo. Bà mẹ trẻ ôm con dụi vào ngực mình, vỗ về: “Ba mắc lái xe mà con, tí nữa ba lại chơi với con”.

Lại đèn đỏ. Người tài xế lại tranh thủ quay đầu, nhoẻn cười và làm mặt nhăn nhó để trêu con. Em bé bật cười khanh khách dù nước mắt còn ướt mi. Bà mẹ trẻ nhìn hai cha con chơi ú òa với nhau, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Đèn xanh, người mẹ bế con đứng lên: “Thôi, đi chơi với ba một tí được rồi. Bây giờ để cho ba làm việc. Tạm biệt ba đi con”. Cô cầm bàn tay tí xíu vẫy vẫy. Em bé lại mếu miệng.

Toi ba ve voi con
Ảnh minh họa

Tôi mỉm cười, vì thấy cảnh gia đình họ dễ thương quá. Nhưng có lẽ người mẹ trẻ hiểu nụ cười của tôi theo cách khác. Cô lộ vẻ áy náy, như thể nãy giờ hai mẹ con họ đã làm phiền hành khách. Tay này bế con, tay kia cầm cái túi đựng áo quần em bé và đôi giày nhỏ bằng vải, đi ngang chỗ tôi, cô nói như phân bua: “Bé đòi theo cha lắm chị ơi. Ra đầu hẻm đứng chơi mà thấy xe buýt ngang qua là cứ nhoi người, rồi thấy xe chạy xa là khóc. Nên em mới cho đi chơi với ba một khúc. Một khúc thôi”.

Mọi người nhường đường cho cô bế em bé đi ra cửa sau. Có vẻ như cô muốn cầm tay con vẫy vẫy với ba thêm lần nữa, nhưng những người khách đứng che khuất tầm mắt, nên cô thôi. Tới trạm, hai mẹ con xuống xe. Người tài xế nói với theo: “Bé giỏi, chiều nay ăn hết chén cháo đầy nghen. Tối ba về với con”. Xe chạy, tôi ngoái nhìn lại. Người mẹ trẻ vẫn còn đứng ở trạm, đứa bé trên tay “nhoi nhoi” đúng như cô nói. Lần này là một trận khóc vang vì ba đi xa thật.

Tôi hình dung cảnh người mẹ trẻ, trên đường bế con trở về nhà. “Cho đi chơi với ba một khúc”. Một khúc bằng hai lần đèn đỏ là bao xa? Bế một em bé hiếu động đi đoạn đường xa như vậy hẳn mỏi tay ghê lắm, lại còn phải xách cái túi. Nhớ tới cái túi đựng áo quần và đôi giày vải màu đỏ, tôi chợt nghĩ khác. Có lẽ, cô đã định đó là chuyến đi chơi dài cuối tuần, cho con ngồi xe với ba tới bến và hai mẹ con sẽ trở về nhà ở chiều xe quay lại. Nhưng vì em bé quá hiếu động nên cô ngại làm anh phân tâm, ngại phiền hành khách.

Hai mẹ con đã xuống xe mà không khí yêu thương như vẫn còn đọng lại. Tôi nhìn thấy, qua kính chiếu hậu, khuôn mặt người tài xế thư thái như sự có mặt ngắn ngủi của hai mẹ con đã tiếp cho anh thêm năng lượng, khiến anh cẩn trọng với công việc của mình hơn, khiến anh thông cảm với cái xe cũ kỹ, thông cảm hơn với tiếng máy điều hòa kêu rè rè và những người khách bán hàng rong cùng đủ thứ mùi toát ra từ những túi hàng mà họ đem lên xe.

Tình cờ chứng kiến vài phút “sum họp gia đình” ngắn ngủi trên xe, không ngờ tôi lại xúc động đến thế. Có lẽ, vì hạnh phúc gia đình luôn là mong ước dài lâu mà sự dài lâu ấy được gom góp từ từng chút - từ từng câu nói giản dị mà hết sức thân thương như: “Bé giỏi, chiều nay ăn hết chén cháo đầy nghen. Tối ba về với con”. 

Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI