Sự thật nghiệt ngã

19/08/2013 - 17:02

PNO - PN - Chúng tôi từng có một tình yêu say đắm thời sinh viên, cưới nhau ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Thế nhưng bảy năm qua, chúng tôi không thể sinh con. Chạy chữa khắp nơi, tôi mới biết anh không có tinh trùng. Ngày nhận kết quả xét nghiệm, tôi chới với, hụt hẫng. Tôi hiểu, nếu biết kết quả này, anh sẽ vô cùng đau khổ. Gần 300 triệu đồng của hai vợ chồng dành dụm đã ra đi trong hành trình tìm con. Tôi thèm được làm mẹ, và anh cũng khao khát tiếng khóc trẻ thơ trong ngôi nhà nhỏ. Về nhà, tôi lại hồ hởi rủ anh đi một bệnh viện khác, với lý do là nghe nói nơi đây điều trị vô sinh tốt hơn. Một lần đi công tác ở Hà Nội, tôi đã đề nghị thẳng với một người bạn: “Hãy cho tôi một đứa con”. Anh ấy chấp thuận.

Khi biết tin tôi mang thai, chồng tôi vui sướng vô cùng. Lúc này công ty của anh ăn nên làm ra nên việc tôi nghỉ ở nhà sinh con, kinh tế gia đình cũng không mấy khó khăn.

Có con, cuộc sống của tôi thật tuyệt. Chồng tôi ngày càng yêu thương, chăm chút cho cả hai mẹ con. Tôi như người bơi trong biển trời hạnh phúc, dù trong thâm tâm vô cùng hối hận.

Su that nghiet nga

Nhưng rồi, một buổi chiều Chủ nhật, tôi phát hiện đám mối trong tủ đựng giấy tờ riêng của tôi. Tôi la toáng lên, dĩ nhiên là chồng tôi luôn có mặt. Thấy tôi hoảng sợ, anh bảo tôi hãy để anh dọn dẹp. Tai ác thay trong mớ hồ sơ ấy có tờ giấy xét nghiệm với kết quả: không có tinh trùng. Cầm tờ giấy ấy lên, anh hỏi và tôi điếng người. Anh liền bỏ đi, không nói một lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ, vừa chờ anh về, vừa rất lo sợ khi gặp anh. Nhiều lần cầm điện thoại lên, tôi bỏ xuống, vì không can đảm gọi cho anh.

Trưa hôm sau, một đồng nghiệp của anh hớt hải gọi điện báo tin: trong khi đi giám sát công trình, chồng tôi đã rơi từ giàn giáo lầu 2 xuống đất, hôn mê.

Mười ngày ở bệnh viện, anh không hề có một dấu hiệu nào hồi phục. Tôi như chìm xuống đáy vực sâu. Tôi biết rõ vì sao anh bị rơi từ giàn giáo xuống. Bởi chắc suốt đêm ấy anh cũng không thể nào ngủ được như tôi, vì anh đớn đau, tuyệt vọng, và anh đã sẩy chân.

Thấy tôi vật vã ngất lên ngất xuống ở hành lang, má chồng, em chồng xúm vào xoa dịu. Họ có biết đâu mỗi lời an ủi như một vết dao cắt vào lòng tôi, bởi tôi trăm lần, ngàn lần biết rằng mình không xứng đáng được sẻ chia. Chồng tôi đang nằm bất động, giữa lằn ranh sinh tử, rõ ràng là vì tôi.

Tôi sẽ sống ra sao trong quãng đời còn lại?

 Lưu Huệ Hà (Bình Dương)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI