Nên tin vào cảm giác của bản thân hay kinh nghiệm của mẹ để chọn chồng?

17/05/2018 - 11:00

PNO - Anh càng chiều chuộng, em càng cảm thấy khó chịu và không thấy nể trọng anh. Thế nhưng, mẹ em thì cứ vun vào. Em có nên tin vào kinh nghiệm của mẹ em không?

Chị Hạnh Dung thân mến,

Em và anh ấy quen nhau đã hai năm và vừa rồi anh ấy đã cầu hôn, muốn tụi em cuối năm nay đám cưới. Thế nhưng em rất hoang mang, không biết có nên lấy anh không. Tụi em có nhiều điểm rất khác nhau. Anh chỉ là giáo viên, rất an phận và có thu nhập thấp hơn em nhiều. Em thì năng động, kiến thức rộng hơn và đang làm việc cho một công ty nước ngoài.

Tình yêu của tụi em duy trì suốt thời gian qua chỉ dựa trên điều cơ bản: anh ấy rất yêu, quan tâm và lo lắng cho em. Mẫu đàn ông của em là phải bản lĩnh, hiểu biết hơn em một cái đầu và có khả năng đảm bảo cho vợ con một đời sống kinh tế cao.

Nen tin vao cam giac cua ban than hay kinh nghiem cua me de chon chong?
Ảnh minh họa

Em luôn thấy buồn và chán khi nghĩ về anh. Anh càng chiều chuộng, em càng cảm thấy khó chịu và không thấy nể trọng anh. Ngay cả chuyện anh chiều em, em cũng nghĩ chẳng qua vì anh ấy thua em nhiều quá nên muốn giữ em mà thôi. Thế nhưng, mẹ em thì cứ vun vào. Mẹ nói anh ấy là người hướng nội, sống có trách nhiệm với mọi người, người như thế sẽ yêu vợ con và biết lo cho gia đình. Em có nên tin vào kinh nghiệm của mẹ em không?

Thu Hòa (TP.HCM)

Bạn Thu Hòa thân mến,

Quả thực bạn và người ấy hoàn toàn khác nhau. Tình yêu chẳng có mẫu số chung. Có người nói ngược nhau mới có thể “cài răng lược” tính cách, bổ sung, giúp nhau hoàn thiện. Có người lại cho rằng, khác nhau sẽ gây xung đột. Nói chung là không có quy tắc cho sự chọn lựa đúng sai.

Thế nhưng, điều khác nhau lớn nhất chính là anh ấy yêu bạn, còn bạn không yêu anh ấy. Bạn ở cạnh anh ấy chỉ vì được chiều chuộng, quan tâm và phần nào do ảnh hưởng ý kiến từ mẹ của bạn. Bạn không tìm thấy trong người đàn ông đó những điều bạn cần. Không yêu, không trọng, không nể thì làm sao có thể tiến tới hôn nhân được.

Khi yêu, gặp nhau chỉ vài ngày một tuần, vài giờ một ngày, người ta có thể bỏ qua, chấp nhận những khác biệt nho nhỏ. Thế nhưng, sống chung lại là chuyện hoàn toàn khác. Để chấp nhận những khác biệt ở nhau, người ta cần phải có hoặc tình yêu, hoặc sự nể trọng, có khi là cả hai, làm cơ sở, điểm tựa để hòa hợp, thích nghi với nhau. Bạn chưa chung sống đã khó chịu, chán ngán và coi thường. Thế thì điều gì sẽ giúp bạn, trong cuộc sống chung, xếp cái tôi của mình mà chấp nhận người ấy, chứ đừng nói là yêu thương.

Điều mẹ bạn đánh giá cao ở bạn trai bạn có thể chỉ là hợp với bà, mà cũng là lúc này - khi bà đã từng trải qua hôn nhân để thật sự hiểu được điều gì cần thiết cho bà. Còn với bạn, tất cả chỉ mới bắt đầu. Bạn có quyền cho phép mình chờ đợi và lựa chọn những gì bạn mong muốn: một người bạn yêu và trọng. Đó là hành trang đầu tiên, tốt nhất để bước vào con đường hôn nhân nhiều thử thách.

 Hạnh Dung

Thư cho Hạnh Dung, quý vị gửi về:
(hanhdung@baophunu.org.vn)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI