Khi còn có nhau

27/09/2018 - 15:00

PNO - Công việc đang lu bu thì vợ điện: “Anh xin nghỉ phép một ngày được không?”. Tôi gắt: “Anh đang bận. Em có việc gì?”. Vợ ngập ngừng: “Vậy thôi...” rồi cúp máy.

Nghe tiếng tút... dài từ điện thoại của vợ, tự nhiên tôi chùng lòng. Nhưng sếp gọi, tôi không nghĩ thêm, vội vàng ôm hồ sơ đứng lên. Công việc mà, làm sao có thể dừng khi đang trong guồng quay của nó.

Tối về, con gái nhỏ thì thầm: “Bố ơi, sao bố không đưa mẹ đi khám bệnh?”, tôi giật mình. “Con nghe mẹ điện cho ai nói vậy. Mẹ bảo bố bận mà đi một mình thì mẹ sợ...”, con bé nói thêm. Cuộc điện thoại sáng nay của vợ là về chuyện này, sao cô ấy không nói hẳn ra? Khi ấy tôi đang cáu nên có lẽ cô ấy không muốn nói. Vợ bị bệnh gì? Cô ấy có chứng huyết áp thấp, thi thoảng than mệt. Toàn những bệnh vặt vãnh trái gió trở trời, sao lại nói sợ khi đi khám một mình? Trời ơi, có khi nào cô ấy giấu mình điều gì đó chăng? Tôi phát hoảng.

Khi con co nhau
“Anh xin nghỉ phép một ngày được không?” (Ảnh minh họa)

“Em đau bụng, đi siêu âm bác sĩ nói có cái u. Em muốn đi khám...”, vợ tôi ngập ngừng, lộ vẻ lo âu đến tội nghiệp. “Em phải nói ngay để anh sắp xếp chứ! Tại sao phải lo âu như thế? Đau đớn và nguy hiểm như sinh con, em còn làm tới hai lần mà...”, tôi đùa nhưng có vẻ vô duyên. Cô ấy không cười. Tôi xem qua kết quả siêu âm. Nói cứng vậy nhưng lòng tôi tràn ngập cảm giác lo lắng khó gọi thành tên, cuộc đời nhiều bất ngờ và lắm nỗi bất an. Tôi điện cho sếp, xin nghỉ ngay sáng hôm sau.

Bệnh viện ồn ào. Người nhà lẫn người bệnh đều mệt mỏi, lo âu. Mặt vợ tôi tái, nhưng lòng tôi còn tái hơn. Tôi sợ... Tôi chưa bao giờ dừng lại, nhìn sâu vào cuộc sống của mình. Cuộc hôn nhân của tôi đã được mười năm, buồn vui đều có, không nồng nàn yêu thương như thuở ban đầu nhưng chúng tôi gắn kết bởi những trách nhiệm khác, bởi nghĩa tình dày hơn theo năm tháng.

Tôi chưa bao giờ sống sâu trong cuộc hôn nhân này. Tôi không hỏi han vợ nhiều, ít lắng nghe cô ấy nói. Những sở thích nhỏ nhoi xưa kia dễ chiều nhau thì dần dần tôi  quên lãng. Cô ấy thường nấu những món chồng con thích. Cô ấy mua cho chồng chiếc áo đẹp nhất, nhưng khi chọn cho mình lại dè dặt, đắn đo. Lâu lắm rồi tôi không nắm bàn tay vợ, càng không có nụ hôn trìu mến trước lúc đi làm.

Cô ấy đi giày size bao nhiêu, tôi không biết; mắm muối gạo dưa hàng ngày cô ấy gọi những chỗ nào mang tới, tôi cũng chịu... Tôi chỉ biết đi làm, kiếm tiền cùng vợ nuôi con. Cuộc sống không quá khô khan nhưng chẳng còn ngọt ngào nữa. Tôi gần bốn mươi tuổi rồi, sến súa gì nữa!

Khi con co nhau
Khi ta còn có nhau... Ảnh minh họa

Vợ tôi ngồi chờ kết quả khám bệnh, cô ấy mỏng manh và yếu đuối quá. Lâu lắm rồi tôi không ngắm vợ mình. Người đàn bà sống bên cạnh quen thuộc đến độ tôi thấy cô ấy cũ đi theo thời gian. Tôi vô tâm không hiểu người đàn bà ấy hẳn yếu đuối vô cùng mới cần tôi là điểm tựa, để cùng cô ấy nghe kết quả bệnh án. Tôi vô tâm dựa vào bờ vai gầy kia bao lâu nay mà không hề biết. 

Cuộc sống này đâu phải cứ kiếm tiền về là mọi thứ sẽ tự sắp xếp theo hàng lối khoa học. Những đứa con đâu phải cứ ăn mà tự khắc lớn lên ngoan ngoãn. Nhà đâu phải tự khắc ngăn nắp gọn gàng mỗi ngày. Đôi bàn tay tần tảo xếp sắp, sự nhanh nhẹn tháo vát hàng ngày của người vợ làm nên điều kỳ diệu ấy. Vậy mà tôi không bao giờ dừng lại trong mười năm hôn nhân ấy để nhận  ra những điều đơn giản thế thôi.

Cô ấy nhắm hờ đôi mắt, mệt mỏi. Giây phút chờ kết quả khám một khối u thật là khủng khiếp. Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu của vợ, xiết chặt...

“Không sao rồi, u trung mô lành tính...”, bác sĩ thông báo. Tôi và vợ bật khóc. Giây phút cận kề nguy hiểm qua rồi, ta có nhau, đời sẽ không tuôn nước mắt.

                                                                                                                       Đỗ Phong

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI