Hối hận vì bắt người yêu bỏ thai, 5 năm sau nhìn con lớn khôn muốn nhận lại cũng không được

27/03/2018 - 15:53

PNO - Em nhìn tôi mỉm cười, nói tôi đừng bận tâm, "mọi chuyện đã như ý của anh rồi" thế nhưng sự thật không phải vậy!

Sáu năm trước, khi tôi và em mới chỉ 22 tuổi, em báo với tôi cái tin là em đã có thai. Nhưng vì sợ trách nhiệm, sợ kết hôn sớm, sợ phải đeo mang, gồng gánh nên tôi đã bảo em bỏ thai đi. Tôi muốn chúng tôi cứ tiếp tục mối tình 3 năm thêm một thời gian nữa, sau này có điều kiện cưới xin rồi thì sinh con sau. Thế nhưng, em đã nổi điên lên, chửi tôi là kẻ không ra gì. 

Sau đó em bỏ đi, thay đổi chỗ ở, cắt mọi liên lạc và để lại tôi với một khoảng trống không tên. Tôi có đi tìm nhưng bạn bè bảo em xin được việc nên vào miền Nam rồi.  Em cũng bảo bạn bè nhắn lại rằng tôi hãy yên tâm, mọi việc đã như tôi mong muốn. Trong 5 năm sau đó, tôi vẫn sống và làm việc như bình thường, cũng có trải qua vài mối quan hệ yêu đương khác nhưng mọi chuyện chẳng đâu vào đâu cả. Thỉnh thoảng nhớ về câu chuyện với em, tôi lại thấy nhói đau, cố gắng chôn chặt trong lòng và không nói cho ai biết cả. Bố mẹ giục chuyện lấy vợ, cưới xin, tôi cũng im lặng không biết nói thế nào.

Hoi han vi bat nguoi yeu bo thai, 5 nam sau nhin con lon khon muon nhan lai cung khong duoc

Ảnh minh họa.

Cuộc đời trớ trêu thay khi bỗng gần đây tôi gặp lại em trong đám cưới của một người bạn. Nhìn thấy em, tôi đã vô cùng ngỡ ngàng, sửng sốt. Em vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn quyến rũ và toát ra sức hút khó cưỡng hơn nhiều lần. Cả buổi tiệc, tôi cứ len lén nhìn. Có đôi lúc, em đáp lại ánh mắt của tôi nhưng kiểu rất ngạo nghễ và tự tin. Cuối buổi, tôi lại gần ngỏ ý muốn mời em đi uống café để nói chuyện một chút. Em đã đồng ý.

Trong quán café, em cười tươi, tâm trạng rất vui vẻ, chuyện trò như bạn bè, như chưa từng có gì xảy ra giữa chúng tôi. Em không hề đi khỏi Hà Nội 5 năm qua và vẫn chưa kết hôn với ai. Tôi ngại ngần hỏi em về chuyện cái thai. Em nhìn tôi mỉm cười, nói tôi đừng bận tâm, "mọi chuyện đã như ý của anh rồi". Thế rồi, ngồi mới chút xíu, em dứt khoát chào tôi ra về, dù tôi tỏ ý muốn ngồi với em lâu hơn nữa.

Về nhà, tôi lục hết facebook bạn bè, cuối cùng cũng tìm ra trang cá nhân của em. Dù em set up chế độ bạn bè nhưng hình bìa là ảnh em và một bé gái rất đáng yêu, đặt biệt đôi mắt và cặp chân mày rất giống tôi, không lẫn vào đâu được. Tôi bàng hoàng. Xem các comment tôi mới biết đó là con gái em.

Tôi kết bạn nhưng em không hồi âm. Tôi nóng lòng nhắn tin hỏi về đứa trẻ, và muốn biết thêm về mọi chuyện nhưng mãi mấy hôm sau em mới trả lời, vỏn vẹn chỉ mấy câu rằng em cảm ơn vì tôi đã quan tâm. Cảm ơn vì ngày xưa đã chọn quay lưng và bé gái là con ai tôi không cần biết, vì tôi không có quyền.

Tôi cứng họng trước mỗi lời nói của em, thấy mình thật sự là kẻ đốn mạt vì tôi biết chắc chắn bé gái là con tôi. Trong tôi dâng lên nỗi hối hận xót xa nhưng không biết nói thế nào. Cuối cùng, lấy hết can đảm, vượt qua sự xấu hổ, tôi nhắn rằng muốn bù đắp cho hai mẹ con em, nhưng rồi em chỉ nhắn lại: “Cảm ơn anh, nhưng mẹ con em không cần nữa!”.

Hoi han vi bat nguoi yeu bo thai, 5 nam sau nhin con lon khon muon nhan lai cung khong duoc

Ảnh minh họa.

Bây giờ tôi bỗng thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn rất nhiều, khi tôi có một đứa con gái xinh xắn, khôn lớn như thế. Vậy nhưng, tôi đâu nuôi dưỡng con một ngày nào, tôi càng không có tư cách gì lại gần con. Còn em tuyệt nhiên thinh lặng trước mọi tin nhắn, cuộc gọi từ tôi. 

Tôi nên làm gì lúc này? Tôi không biết làm thế nào để có thể bày tỏ được tấm chân tình của mình cho em hiểu. Tôi thực lòng hối hận và mong muốn được cưới em, đón con về. Nhưng với tình trạng khó khăn như hiện tại, không biết là tôi có làm được không nữa. Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Huy Q. (Hà Nội)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI