Hãy cảm ơn bản thân!

23/01/2016 - 13:43

PNO - Học nói cảm ơn với bản thân mình - điều ấy đơn giản lắm! Bạn hãy cảm ơn bản thân vì tất cả những thành công lớn nhỏ mà bạn đã có.

Tôi đã trải qua những giờ phút thăng hoa khi lần đầu tiên đứng trên sân khấu phát biểu mở màn cho một chương trình hoạt động của tổng công ty. Trước mắt tôi là hàng ngàn người đang theo dõi, háo hức, tươi vui… Tôi nhìn thấy chân dung của mình trong những con mắt đó: một cô gái trẻ mạnh mẽ, thành đạt, ấm áp và đáng tin cậy. Để đạt được điều này, để đứng được trên bục cao này, tôi đã trải qua những tháng ngày dài thất bại và phấn đấu không ngừng. Phấn đấu vượt qua trở ngại từ bản thân.

Thuở nhỏ, tôi từng tự coi mình là một đứa trẻ vô dụng. Điều đó chẳng phải là lỗi của ai hết mà có lẽ là lỗi của chính tôi, khi tôi không thể nào tìm được cách hòa nhập với cuộc sống xung quanh, không thể bước ra ngoài cái vỏ bọc rụt rè, không thể vượt qua những sợ hãi của mình.

Hay cam on ban than!
Ảnh mang tính minh họa

Thuở nhỏ ấy, tôi đứng nhìn bọn trẻ con tập chạy xe đạp trong con hẻm trước nhà, lòng đầy ganh tị. Bọn chúng có người lớn giữ đằng sau, giữ tay lái và hò hét khi chạy theo chúng. Họ xuýt xoa khi chúng ngã, đỡ chúng lên và bôi thuốc đỏ vào những vết thương. Còn tôi chỉ biết đứng thèm thuồng, vì tôi không có xe đạp. Bởi gia đình tôi nghèo và ba mẹ tôi quá bận rộn mưu sinh.

Rồi một lần, khi cậu tôi đi làm về, dựng xe trước nhà, tôi đã lén cậu lấy xe ra tự tập. Cái xe sườn ngang quá cao, tôi không thể nào ngồi được lên yên xe. Tôi ẹo người luồn chân qua cái sườn ngang và nhấn những vòng xe đầu tiên. Tôi ngã, trầy xước và nhem nhuốc. Nhưng lòng khát khao được vượt lên, băng băng đi đã nâng đỡ tôi và giúp tôi kiên trì, lì lợm với những lần dựng xe dậy, tự lau mặt, phủi tay.

Và rồi tôi vượt qua được nỗi sợ hãi, sự buồn tủi vì không có ai cạ nh bên. Tôi bon bon trên chiếc xe một mình, không cần người vịn đằng sau và hò hét động viên như những đứa trẻ khác.

Tôi đã thu được những tài sản lớn đầu tiên như thế cho ý chí của mình bằng mồ hôi, nước mắt và cả máu nữa. Tôi chỉ biết háo hức với cảm giác lần đầu tiên có thể vượt lên nhanh hơn đôi chân trần của mình mà không cần ai đó đỡ đằng sau. Và từ lần chạy xe ấy, tôi mơ hồ nhận ra rằng tôi có thể một mình, tự lập mà vươn đến những điều tôi ao ước trong cuộc sống này.

Và giờ đây, tôi cảm thấy mình cần phải cảm ơn chính bản thân, cảm ơn cái con bé tám tuổi đã vô thức mang đến cho tôi những trải nghiệm đầu tiên về sự phấn đấu vượt qua chính mình, dù có phải trả giá bằng những đớn đau của cơ thể, của tinh thần.

Những người bạn gái hiền hậu, nhân từ, nhạy cảm, mong manh, tinh tế, chịu hy sinh… của tôi! Tôi chắc rằng bạn cũng như tôi, cũng đã từng cảm thấy mình có lỗi với một ai đó vì những lời đã lỡ nói hay những gì chưa nói, vì nghĩ mình chưa đủ yêu thương, chăm chút, chưa đủ cố gắng cho một cho một điều gì đó… Bạn sẽ luôn luôn sống trong một cảm giác dằn vặt, rằng bạn là một người chẳng ra gì, rằng bạn không đủ năng lực để giúp đỡ những người thân yêu.

Tôi từng ở trong những tâm trạng đó, khi con tôi không thể nào đứ ng đầu lớp, khi chồng tôi không thể nào trở thành một người thành đạt, khi ba mẹ tôi không có được một tuổi già an nhàn và giàu sang. Nhưng rồi một lúc nào đó, tôi đã học được cách chấp nhận, rằng không phải ai cũng lý tưởng ở trên đời. Cuộc sống luôn là sự vươn lên, tiến lên về phía trước. Trên con đường đó chẳng bao giờ có chỗ cho sự hoàn hảo. Cuộc sống luôn luôn là những thay đổi mà tôi không thể tưởng tượng, chúng mới mẻ, và không thể đoán trước.

Tôi học cách giảm bớt đòi hỏi bản thân, bởi chính tôi cũng phải thay đổi từng ngày, lớn lên và đi về phía trước. Cuộc sống là người thầy lớn của chúng ta. Vì thế tôi hiểu rằng tôi chẳng nên tự cho mình những điểm số tồi tệ. Chấp nhận những điều đã xảy ra, bắt đầu những con đường mới đúng đắn hơn.

Tôi thử một lần ngồi xuống, cầm lấy giấy bút và ghi tất cả những cảm xúc ấy ra giấy. Tôi vượt qua lòng tự hào, kiêu hãnh của mình, tìm đến một ai đó, một người rất lạc quan, nhân từ, độ lượng để có thể trút hết mọi cảm xúc của mình và được nâng đỡ, động viên tinh thần. Từ sự bình tĩ nh, rõ ràng và can đảm đó, tôi nhận thấy mình chẳng tồi tệ như mình nghĩ và tôi tìm ra những nguyên nhân để có thể cảm ơn chính bản thân mình.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI