Em chả thèm quan tâm, chả thèm trách móc, hầu như em bỏ quên chồng thì lão lại thay đổi

18/09/2016 - 11:30

PNO - Khi em đã chán nản đến cực độ, em nghĩ chồng với chả con, giờ thì mặc kệ chả quan tâm nữa, tự tìm niềm vui cho mình thôi. Thế mà lạ thay, lúc em buông lại là lúc anh thay đổi.

Khi em đã chán nản đến cực độ, em nghĩ chồng với chả con, giờ thì mặc kệ chả quan tâm nữa, tự tìm niềm vui cho mình thôi. Thế mà lạ thay, lúc em buông lại là lúc anh thay đổi.

Chồng em về cơ bản là hiền lành, tử tế. Không rượu chè cờ bạc, không gái gú bồ bịch. Nhưng ngược lại anh vô tâm và rất ham chơi. Lão mê game nên cứ đi làm về là lao vào máy tính ngồi, chả quan tâm gì đến chuyện gì nữa, mặc kệ vợ vật lộn với con cái, cơm nước, việc nhà. Nấu cơm chín gọi thì anh ăn, ăn xong anh lại ngồi máy tính cho tới khuya.

Thậm chí có hôm đi làm về ghé luôn tiệm game mà chẳng thèm nói gì với vợ, tới khuya lắc mới về. Ngày nghỉ thì đồng bọn cứ í ới. Thế là đi, có hôm đi tận 1-2 giờ sáng, hôm lại đi thâu đêm. Vợ ốm chỉ gọi điện bảo bà nội xuống chứ không chịu thuốc thang chăm sóc vợ. Con đi viện phó mặc vợ. Chủ nhật vẫn phải ra tiệm game đã.

Em cha them quan tam, cha them trach moc, hau nhu em bo quen chong thi lao lai thay doi

Ngoài mê game, lão chồng em còn mắc tội lười, chẳng khi nào động tay giúp vợ bất cứ việc gì trong nhà. Thậm chí quần áo thay ra còn bạ đâu vứt đó. Con ăn, con ị, con ốm, con đau đều phó mặc vợ. Đã thế lão còn là kẻ khô khan vô tâm. Chả có ngày lễ ngày kỷ niệm gì chúc mừng vợ lấy một câu chứ đừng nói quà cáp. Cũng chả bao giờ được một lời ngọt ngào lãng mạn dành cho vợ.

Em làm đủ kiểu trên đời. Dạo đầu mới cưới về thì ngọt nhạt khuyên răn năn nỉ lão, nhưng xem chừng không hiệu quả. Về sau em sừng sổ gây sự. Chồng đi về muộn ngay lập tức vợ ca một bài. Không tức tối to tiếng thì em cũng giận dỗi trách móc nọ kia đủ điều. Vợ chồng tuần cứ phải giận nhau đôi ba lần. Tháng dọa bỏ nhau đôi lần. Lạ thay em làm đủ kiểu, thậm chí dọa bỏ mà lão cứ câng câng chả thay đổi tí nào.

Nghe bạn bè khuyên nhủ, rồi đọc báo tâm sự nọ kia, em khai thông tư tưởng. Em nghĩ ừ thì buông kệ mọi thứ đi, mình tìm niềm vui cho bản thân mình, không thì uổng một lần sống. Chồng chơi mãi rồi cũng phải chán.

Bắt đầu là việc em đề nghị chồng gửi con về ngoại đi du lịch mấy ngày với cơ quan mà chẳng thèm rủ chồng đi cùng. Sau đó thì em dành nhiều thời gian chăm chút bản thân hơn. Chiều về em gửi con hôm thì nhà nội, hôm thì nhà ngoại để đi tập gym. Có thời gian rảnh là hai mẹ con đi chơi có khi thì đi với bạn bè có khi hai mẹ con chỉ la cà quán sách, siêu thị hay công viên…

Trước đây, cứ nhất thiết ngày phải nấu hai bữa cơm nay thì hôm nào mệt là em bảo chồng đi ăn cơm ngoài, chả gò bó bản thân mình phải cố gắng vật lộn. Việc nhà cũng thế, mệt là em cứ mặc kệ đó, lúc nào khỏe làm, chả việc gì phải cố rồi đâm cau có.

Chồng chơi cứ việc chồng chơi, em chả thèm đoái hoài hỏi han trách móc nữa. Em cũng tìm lại bạn bè cũng thiết lập các mối quan hệ của mình cũng tự tìm cho mình những niềm vui riêng.

Mà lạ thay từ khi em thay đổi. Em chả thèm quan tâm, chả thèm trách móc, chả thèm mắng nhiếc, hầu như em bỏ quên chồng thì lão lại thay đổi. Bắt đầu là việc giảm chơi hơn, sau đó là những hôm vợ về muộn cũng đã chịu vào bếp. Ngày nghỉ bắt đầu chịu khó đưa vợ con đi ăn sáng, đi chơi một lúc rồi mới đi tụ tập bạn bè. Rồi thi thoảng cũng bớt thời gian đưa con đi công viên, đưa vợ đi xem phim…

Tuy chưa phải là người chồng hoàn hảo như ý, nhưng kỳ thực là lão thay đổi khá nhiều như thế cũng đủ làm em vui và thấy thoải mái hơn rồi...

Phan Thị Tâm

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI