Đàn bà bé mọn, chẳng gánh gồng nổi non sông, chỉ gánh con, gánh chồng, gánh cái tổ ấm...

25/06/2016 - 19:52

PNO - Có những người đàn bà, cả cuộc đời chỉ sống vì người khác, hy sinh vì người khác. Có người rất giận mà rằng, không ai đòi hỏi đàn bà phải hy sinh.

Tôi mượn tựa một cuốn tản văn xuất bản đã lâu của nữ văn sĩ Dạ Ngân. Mua sách vì cái tựa rất hay và gợi, nhưng cũng chưa đọc được nhiều, nên tôi chưa thể thấu suốt được ý tứ mà tác giả gửi gắm. Chỉ là cái tổ hợp từ ấy đã gợi lên trong tôi nhiều suy ngẫm. Đàn bà gắn với đôi quang gánh chẳng phải là hình ảnh gì xa lạ, nhưng lúc nào nó cũng gợi lên sự lam lũ, nhọc nhằn.

Đàn bà bé mọn, chẳng gánh gồng nổi non sông, chỉ gánh con, gánh chồng, gánh cái tổ ấm bé nhỏ mình thôi cũng đủ mệt rồi. Tôi vẫn nhớ, trong những thước phim xưa, những người đàn bà đi chợ, trên vai bao giờ cũng là đôi quang gánh cong oằn, một bên thúng đựng đồ bán mua, bên thúng kia, một đứa trẻ con ngồi gọn lỏn.

Dan ba be mon, chang ganh gong noi non song, chi ganh con, ganh chong, ganh cai to am...
Ảnh mang tính minh họa: Internet

Với tôi, đó như một hình ảnh ẩn dụ vậy. Làm thân đàn bà, vừa phải “gánh” con vừa phải “gánh” miếng ăn trong gia đình. Miếng ăn ấy không lớn, đôi khi chỉ là con cá, lá rau, nhưng lại chứa đựng cả cái nết tảo tần, vị tha của người phụ nữ. Đôi vai đàn bà lúc nào cũng nặng. Nặng vì mọi nhẽ yêu thương ở đời.

Người đời vẫn nói “lòng dạ đàn bà”, ý chỉ sự hẹp hòi, nhỏ mọn. Nhưng đàn bà có thể nhỏ mọn với đời, có thể hẹp hòi với chính mình, chứ tuyệt đối không bao giờ hẹp hòi, nhỏ mọn với gia đình mình, với chồng con mình. Có những người đàn bà, vì vun vén quá, mà thành ra ích kỷ, hẹp hòi. Nhưng như Nam Cao đã viết: “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất”, và rằng “Hạnh phúc đôi khi là một tấm chăn hẹp…”.

Song cũng chẳng ai cả tin, nhẹ dạ như đàn bà. Chỉ vì vài lời đường mật mà tự nguyện gửi gắm cuộc đời, đôi khi là cả sinh mệnh vào tay người khác. Để rồi khi không được như kỳ vọng, lại đau khổ, dằn vặt như tận thế. Rồi chỉ vì vài cử chỉ yêu thương rơi rớt, đã lại nguôi cơn cồn cào để tin yêu như chưa từng rạn vỡ.

Có những người đàn bà, cả cuộc đời chỉ sống vì người khác, hy sinh vì người khác. Có người rất giận mà rằng, không ai đòi hỏi đàn bà phải hy sinh. Đúng! Nhưng sự hy sinh vốn đã là một thuộc tính của yêu thương. Khi đã yêu thương ai đó bằng tất cả tâm can, người ta sẽ tự nguyện hy sinh - hiển nhiên và bản năng như là hít thở.

Đàn bà thì hay kể lể, hay dông dài, nhưng mấy ai ôm cả khối tình miên man, khắc khoải mà lại có thể câm lặng được? Nếu cả yêu thương và đau thương đều chất chứa rồi lắng đọng mãi thành trầm tích, rồi người đàn bà cũng sẽ hóa thạch. Vẫn hình hài ấy, nhưng lạnh lùng và bình thản đến tưởng như chẳng còn rung cảm được nữa. Đó là khi người đàn bà đã thấu suốt cõi người và đã an yên chấp nhận cõi đời. Mọi hồn hổi khi ấy đã ẩn vào thật sâu, buồn, vui khi ấy cũng như nước trôi qua cầu.

Số phận đàn bà chìm nổi cũng chỉ vì đa đoan.

Miên Vũ

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI