Có thể mất tất cả, nhưng tương lai vẫn còn

27/02/2014 - 16:17

PNO - PNO - Chị Bích Ty thân mến!
Đọc những dòng tâm sự chan hòa nước mắt của chị, tôi nhớ về quãng đời của mình 10 năm trước. Lúc ấy, tôi bị chồng phản bội và tâm trạng trở nên bấn loạn như rơi xuống vực sâu cùng nỗi...

edf40wrjww2tblPage:Content

Co the mat tat ca, nhung tuong lai van con

Câu chuyện của tôi có phần tồi tệ hơn của chị bởi lúc ly hôn, tôi phải ra đi tay trắng không có chút tài sản gì. Vợ chồng tôi cưới nhau hơn một năm, khi tôi mới mang thai được hơn ba tháng, chồng tôi quyết định đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài để cải thiện kinh tế gia đình trong thời hạn 4 năm. Những năm đầu, anh đều đặn gửi tiền về cho tôi nuôi con và lo cho gia đình. Đồng tiền chồng gửi về, tôi không dám xài riêng cho mình bất cứ thứ gì, dành dụm chắt chiu lại để làm nhà mới, nuôi ba mẹ chồng, lo lắng công việc và giúp đỡ anh em nhà chồng.

Dù nhiều lúc, tôi cũng thấy mình thiệt thòi vì xa chồng khi còn trẻ nhưng nghĩ đến cảnh anh vất vả kiếm tiền ở nước ngoài, tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng. Hết thời hạn hợp đồng, chồng tôi không về nước mà vẫn ở lại lao động chui bên đó. Có điều, anh không còn gửi tiền về như trước. Không nghề nghiệp, tiền chồng gửi về trước đó sắp cạn, tôi tập tành đi buôn đường dài. Nhờ vậy, tôi vẫn có tiền để chu cấp cho gia đình chồng trong khi mọi người vẫn nghĩ đó là tiền anh gửi về. Ba năm sau, chồng tôi bị trục xuất về nước và không có một xu dính túi, vé máy bay phải nhờ người quen mua giúp.

Trở về trong tâm trạng chán nản, anh không thiết tha với bất cứ điều gì, luôn nghĩ đến chuyện tìm cách quay lại bên đó. Tôi động viên anh hãy bình tĩnh, ở nhà vợ chồng cùng nhau làm ăn vì dù sao đã có một chút vốn liếng tôi tích cóp. Nào ngờ, anh bàn bạc với gia đình, đòi ly hôn với tôi để lấy lại tài sản. Sau này tôi mới biết, thời gian ở nước ngoài, anh đã chung sống với một cô gái mới 23 tuổi, giờ cô ta mang bầu, anh lại bị trục xuất nên bằng mọi giá anh phải quay lại để chăm lo cho cô ta.

Tôi không được may mắn như chị, cả gia đình chồng quay lưng lại bởi họ cho rằng, tài sản hiện tại là do anh gửi về chứ tôi không phải của tôi. Tôi đau đớn cho mình vì muốn giữ sự êm ấm, ba năm nay lặn lội buôn bán để cung phụng cho họ mà không nói rõ chồng tôi đã không còn gửi tiền về nữa. Tôi bước ra khỏi nhà chồng với hai bàn tay trắng, cuốn sổ tiết kiệm cũng bị tước mất. Chồng tôi, sau khi ly hôn đã bán hết tài sản để tìm cách đi nước ngoài nhưng không được nên bỏ vào Nam. Còn tôi, sau khi ôm con về nhà mẹ đẻ, suy sụp một thời gian dài và quyết định trở lại buôn bán. Giờ con gái tôi sắp tốt nghiệp cấp ba, tôi có một cửa hàng nhỏ. Dù không dư dả về vật chất nhưng tôi cảm thấy thoải mái, sống an nhàn, chuyện cũ không còn ám ảnh nhiều nữa…

Co the mat tat ca, nhung tuong lai van con
 

Kể dài dòng như vậy để chị thấy rằng, chị vẫn còn may mắn, ngoài tình yêu bị phụ bạc chị còn có tài sản riêng có thể nuôi con và làm lại cuộc đời. Dù mẹ chồng thương chị nhưng theo tôi, chị nên rời xa căn nhà đó để quá khứ không còn vấn víu vào cuộc sống của mình. Thời gian đầu s rất khó chịu vì cảm giác tổn thương nhưng tôi tin một người phụ nữ mạnh mẽ như chị sẽ vượt qua được. Thời gian này, chị hãy tạm gác lại chuyện làm ăn cũng không nên ôm nỗi sầu muộn mà hãy dành thời gian chăm sóc bản thân như tập thể dục, gặp gỡ bạn bè, làm đẹp hay đi du lịch. Chị sẽ thấy thoải mái như tìm lại được chính mình sau một thời gian dài sống vì người khác.

Còn người chồng phụ tình chị không cần nghĩ đến nữa, mọi thứ quá rõ ràng. Tuổi thanh xuân đã qua nhưng không có nghĩa mình không thể tìm thấy hạnh phúc ở quãng đời còn lại. Nếu sống mãi trong sự dằn vặt, trách cứ cũng không  thay đổi được hiện tại chị à!

Chúc chị mạnh mẽ và bước tiếp nhé!
Thân

VŨ THỊ LAN
 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI