Cớ gì tôi phải đớn đau vì một người đã nhẫn tâm dứt bỏ ba mẹ con tôi?

07/07/2016 - 10:24

PNO - Cớ gì tôi phải đớn đau vì một người đã nhẫn tâm dứt bỏ ba mẹ con tôi? Các con cần mẹ. Tôi phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho con, để con không bao giờ mất niềm tin vào những điều tốt đẹp...

Co gi toi phai don dau vi mot nguoi da nhan tam dut bo ba me con toi?
Ảnh mang tính minh họa: Internet

Nghi ngờ chồng có bồ nhí từ ngày tôi mang thai đứa con thứ hai, tôi nghĩ, có hai đứa con chớ có mười đứa mà phát hiện anh lăng nhăng tôi cũng sẽ buông anh ngay. Nhưng khi tận mắt thấy chồng với người phụ nữ khác, tôi ngã quỵ, không thiết ăn uống, chẳng còn hồn vía nào để chăm con. Suốt ngày tôi tưởng tượng cảnh chồng mình âu yếm người đàn bà xa lạ, tưởng tượng một ngày cuộc sống chỉ còn ba mẹ con. Tự mình vẽ hàng trăm “bức họa” để rồi cuối cùng không thể chịu nổi viễn cảnh người ngồi phía sau anh trên chiếc xe không phải là tôi.

Thời điểm đó trong tôi chỉ có hai trạng thái: hoặc điên dại lao đi tìm chồng ở tất cả những nơi tôi nghĩ anh có thể đến, hoặc khóc tấm tức như đứa trẻ vừa mất một thứ gì quý giá nhất. Tôi không còn đủ sáng suốt, minh mẫn để nhận ra các con đang bị ảnh hưởng nặng nề bởi cảm xúc của mình. Bé gái khi ấy sáu tuổi luôn cố tỏ ra bản lĩnh, mạnh mẽ nên mãi đến bây giờ tôi vẫn không biết cảm xúc thật của con khi ấy ra sao. Hỏi con thì lại sợ chạm vào vết thương lòng đã liền sẹo.

Bé trai bốn tuổi vốn rất nhạy cảm, không thể quen với sự thiếu vắng ba, dù khi ở nhà anh cũng không có nhiều thời gian gần con. Tôi sợ bữa cơm chiều bởi khi ba mẹ con bắt đầu ngồi vào bàn là bé lại mếu máo: “Mẹ kêu ba về ăn cơm với con đi!”. Tim tôi như có ai xát muối. Vài lần không thể chịu nổi, tôi gọi cho chồng, nhưng lần nào cũng vậy, câu trả lời của anh na ná nhau: “Con nít biết gì, cô đừng có bày trò!”. Con khóc, mẹ khóc. Cơm canh nguội lạnh.

Cho đến một lần, vô tình nhìn thấy chiếc gối của con trai ướt đẫm, tôi mắng con: “Sao đã lớn mà còn để nhiễu nhão làm dơ cả gối!”. Con im lặng nhìn tôi không trả lời. Một thoáng lúng túng, bé gái ngập ngừng: “Không phải đâu mẹ, em khóc đó”. Nghe con gái bênh em, tôi càng nổi cáu: “Con trai lớn rồi mà còn khóc nhè là sao? Ai làm gì mà con khóc?”.

Con gái mếu máo theo em: “Em khóc vì nhớ ba!”. Tôi chết điếng, không thể thốt nên lời. Đêm đó, nhìn gương mặt thiên thần của các con lúc ngủ, lòng tôi quặn lên suy nghĩ phải chăng mình đã sai? Phải chăng chính sự ủy mị, khổ đau của mình đã lây lan sang các con? Nhiều lần tôi nghe nói rằng trẻ thơ chịu ảnh hưởng rất mạnh từ tâm trạng của cha mẹ, đến lúc này mới hiểu hết ý nghĩa của nó.

Tôi chợt nhận ra mình vẫn đang nắm giữ trong tay hạnh phúc là ao ước của nhiều người phụ nữ kém may mắn, đó là những đứa con. Phải rồi, con cái là tất cả, là cuộc đời, là tương lai của tôi. Được làm mẹ của hai đứa con không phải tôi đã hạnh phúc hơn rất nhiều người sao? Tôi sẽ không bao giờ chết, không thể cứ mãi héo úa vì sự phản bội của chồng. Tôi đã từng hạnh phúc đến tột cùng khi nghe tiếng con khóc chào đời. Từng hạnh phúc nhìn con khôn lớn mỗi ngày và tưởng như mình sở hữu cả thế giới trong tầm tay mỗi khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của con.

Tại sao tôi không thể tiếp tục sống với tất cả niềm hạnh phúc ấy? Cớ gì tôi phải đớn đau vì một người đã nhẫn tâm dứt bỏ ba mẹ con tôi? Các con cần mẹ. Tôi phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho con, để con không bao giờ mất niềm tin vào những điều tốt đẹp...

Sau một đêm trăn trở, tôi như trở thành người khác. Vứt bỏ những đau đớn, hằn học người chồng phản bội, tôi trở lại với chính mình, với niềm vui đơn giản của người mẹ là được chăm sóc các con. Mỗi buổi chiều đón con, ba mẹ con lạ  tạt ngang siêu thị, mua những món yêu thí ch rồi về cùng nhau nấu nướng. Một vài lần con trai nhìn mâm cơm, phụng phịu: “Ba không về ăn thử món con nấu!”.

Mỗi lần như vậy tôi lại trả lời rất nhanh: “Con tập nấu cho ngon, mai mốt ba về nấu cho ba ăn” rồi lảng nhanh qua chuyện khác. Con trẻ vốn dễ quên nên nhanh chóng bị cuốn sang câu chuyện mới. Thật kỳ lạ, sự thanh thản và niềm vui đến với tôi nhanh bất ngờ. Cuộc sống của tôi lại đầy ắp nụ cười hạnh phúc. Chỉ cần nghe con líu ríu kể chuyện trường lớp, bạn bè trên đường từ trường về nhà là bao nhiêu mệt nhọc của một ngày làm việc tan biến. Đêm nằm ngủ cạnh con, hít hà mùi thơm của trẻ thơ tôi nghe tim mình hạnh phúc khó tả.

Ngọc Hiền

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI