Chuyện của mình mà lạ như phim, chính tôi cũng không tin nổi

06/06/2016 - 14:47

PNO - Giờ tôi mới biết rõ sự thật, tôi hận vì anh không nói ra sự thật cho tôi biết. Tôi hối hận vì không thể ở bên anh khi anh cần nhất.

Tôi và anh quen rồi yêu nhau từ thời đại học, tôi là một người con gái xinh xắn, chăm chỉ và chân thành, còn anh từ ngày còn là sinh viên đã tỏ ra là một chàng trai chí khí, chững chạc. Chúng tôi quyết tâm đến với nhau. Sau 8 năm trời, bao nhiêu đổi thay, khát khao năm nào được chung một mái ấm đã được toại nguyện.

Tôi và anh hạnh phúc, hạnh phúc giản đơn khi cả hai cùng chung chí hướng, vun đắp cho tổ ấm, sáng sáng đi làm, tối về quây quần bên mâm cơm nóng hổi. Hạnh phúc càng dày thêm khi tôi hạ sinh cho anh đứa con gái xinh xắn đầu lòng. Từ khi kết hôn tới nay cũng đã 5 năm nhưng chưa bao giờ chúng tôi to tiếng hay tôi cảm thấy buồn tủi, thất vọng về anh, so sánh hay với những người đàn ông khác.

Chuyen cua minh ma la nhu phim, chinh toi cung khong tin noi
Ảnh mang tính minh họa

Nhưng bình yên không cứ thế mà trôi đi khi một ngày bão tố đổ xuống gia đình tôi. Người đàn ông mẫu mực của tôi, người cha yêu thương đứa con gái bé bỏng chưa từng bỏ bữa tối gia đình bỗng nhiên có người đàn bà khác. Từ những thói quen tỉ mẩn chăm chồng, khi là những chiếc áo sơ mi của anh, tôi phát hiện vết son lạ mờ mờ. Cho tới khi thái độ anh dần thay đổi, hay nói với tôi đi họp dài ngày, anh làm đỏm làm dáng hơn, hay chú ý cầm điện thoại và giấu giếm tôi - một điều trước giờ anh chưa làm thì tôi đã nghi ngờ, nhưng vẫn cố gắng quan tâm và vun đắp cho gia đình nhỏ của mình.

Một ngày nọ nắng nóng, tôi có cuộc hẹn công việc bèn đi tới quán cà phê quen thuộc có quang cảnh đẹp, lãng mạn, mà tôi và anh hay lui tới, chưa bước chân vào phòng thì tôi đã bắt gặp anh nghiêng đầu hôn tai tình tứ với Lam – cô tài vụ xinh đẹp ở cơ quan anh mà lần đồng nghiệp cơ quan anh tới chơi nhà, tôi đã được tiếp xúc. Hụt hẫng, đau đớn nhưng tôi vẫn cố giấu những giọt nước mắt vào trong để hẹn đối tác tới một nơi khác.

Tôi buồn nhiều lắm và nhiều đêm khóc rụng rời, không ngủ. Cho tới khi không chịu đựng được nữa nên muốn nói chuyện thẳng thắn với anh. Tôi hỏi trong nước mắt: “Anh đang có người khác à?”. Anh gật đầu thừa nhận.

Chúng tôi ly hôn, khi anh nhất quyết muốn thế và muốn lấy cô gái ấy. Tôi được quyền nuôi con, anh trở thành người đàn ông phụ bạc trong mắt mọi người. Tôi đau đớn như muốn chết đi sống lại. Tôi đưa con vào miền Nam làm việc và sinh sống, cắt đứt liên lạc với chồng và gia đình bên đó một thời gian để nguôi ngoai nỗi đau và bắt đầu cuộc sống mới.

Ba năm trôi qua, tôi về Hà Nội có ghé qua thăm nhà bố mẹ chồng. Thấy con dâu và cháu nội về, ông bà mắt rớm nước. Bàng hoàng, bố mẹ đã kể cho tôi nghe sự thật về sự ra đi của anh. Còn tôi cứ đứng chôn chân trước phòng khách vì nhìn thấy di ảnh của anh ở trên bàn thờ. Tôi gào khóc rồi ngất lên ngất xuống.

Giờ tôi mới biết rõ sự thật, tôi hận vì anh không nói ra sự thật cho tôi biết. Tôi hối hận vì không thể ở bên anh khi anh cần nhất. Tôi hận vì buông tay quá vội.

Thì ra anh mắc bệnh nan y giai đoạn cuối nên đã dựng nên một màn kịch. Thời gian đầu anh cố gắng vui vẻ hồ hởi sống như không biết tin mình bị bệnh. Sau này bệnh càng nặng, anh càng lo sợ đến toát mồ hôi, đến nằm ngủ anh cũng thấy run rẩy. Anh ngắm vợ con mỗi đêm mà nước mắt cứ chảy dài. Anh sợ tôi đau khổ, sợ con sẽ lớn lên mà không có cha, anh sa sút và dần trở nên trầm uất.

Vì biết thời gian không còn nhiều nên anh chuẩn bị cho vợ con 2 sổ tiết kiệm. Anh muốn tôi quên anh và sống thật tốt. Và rồi anh nghĩ ra kế, tỏ ra lạnh nhạt với vợ một thời gian. Còn anh ngày đêm đấu tranh với bệnh tật. Vì kiên trì điều trị và có cuộc sống lành mạnh nên thời gian sống của anh được kéo dài hơn. Anh không cho bố mẹ nói với tôi nên họ đành im lặng.

Bây giờ tôi đang rối bời, không biết nên làm sao. Có lẽ tôi nên chuyển trường cho con để về lại mái nhà xưa và phụng dưỡng cha mẹ chồng…

Lan Nhi

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI