Cái kết đắng cho người phụ nữ cả đời vì chồng vì con

22/08/2015 - 06:13

PNO - Chị đau đớn khi bị nhà chồng cùng các con riêng của chồng chính thức đuổi ra khỏi nhà.

Ở vùng quê nghèo, chị nổi bật hẳn với những cô gái khác. Làn da trắng, giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm, đôi mắt bồ câu buồn thăm thẳm của chị đã khiến bao chàng trai đắm say. Thế nhưng, chị lại đem lòng yêu một người đàn ông đã qua một đời vợ. Người đó chính là người thầy giáo dạy Ngữ văn cho lớp chị trong những năm cấp 3.

Hết thời học sinh, chị vẫn một lòng yêu thầy mà không thể mở lòng với bất cứ chàng trai nào nữa.

Năm chị 20 tuổi, chị nghe được tin vợ thầy mất vì tai nạn giao thông. Chị vội vã đến nhà thầy chia buồn. Nhìn thầy ngồi lặng im, ánh mắt đầy đau đớn, nhìn 2 đứa trẻ, đứa mới 6 tuổi, đứa mới 4 tuổi vẫn ngóng trông mẹ, bất giác nước mắt chị rơi.

Chị đến nhà thầy nhiều hơn. Chăm sóc những đứa con thầy, giúp thầy cởi bỏ những gánh nặng và nỗi đau trong lòng. Thiên hạ bắt đầu đồn ra đồn vào nhiều hơn, ba mẹ chị cũng bắt đầu ngăn cản chị. Nhưng chị gạt qua hẳn một bên, chỉ cần được ở bên thầy, chị có thể làm tất cả.

2 năm trôi qua, anh chính thức ngỏ lời yêu chính cô học sinh đã âm thầm ở cạnh anh bấy lâu. Nhưng tình yêu của anh và chị lập tức bị nhà vợ cũ anh, và cả mọi người ngăn cấm. Gia đình anh còn nói “Nhà này chỉ có một đứa con dâu. Ở đâu ra cái thứ học sinh đi yêu thầy như vậy. Mày lấy nó, coi như tao không sinh ra đứa con như mày”.

Ba mẹ chị khóc lên khóc xuống khuyên can chị đủ điều. Thiên hạ chỉ trỏ, dèm pha nhiều hơn. Chị mặc kệ, chị cần sống với chính bản thân và tình yêu của mình.

Rồi chị và anh chuyển đến khu tập thể của trường để ở. Không cưới hỏi, không nhẫn cưới, chỉ đãi một mâm cơm cáo ông bà ở nhà gái, anh chị chính thức trở thành vợ chồng. Ngày đó, cuộc sống khó khăn, lương giáo viên của anh ba cọc ba đồng không đủ chi tiêu trong gia đình. Chị phải bươn chải làm đủ mọi việc, từ chạy chợ, phụ nhà hàng, may quần áo… để kiếm thêm thu nhập.

Cai ket dang cho nguoi phu nu ca doi vi chong vi con

Chị đã hy sinh quá nhiều để rồi trắng tay (Ảnh minh họa).

Nhưng sự hi sinh lớn nhất của chị, đó là chị quyết định sẽ không sinh con nữa. Anh thì vẫn mong có một đứa con với chị, nhưng chị nghĩ, con chồng cũng là con mình, sinh con nữa thì lấy gì mà ăn, lấy gì mà lo cho 2 đứa con học hành đầy đủ. Chị đã nghĩ, chỉ cần mình yêu thương con riêng của chồng thì chúng cũng sẽ yêu thương lại chị mà thôi. Chị bằng lòng với cuộc sống đơn giản như vậy.

Tằn tiện mãi, anh chị mới mua được mảnh đất, cất được ngôi nhà nho nhỏ. Chị mở được một shop quần áo trẻ em, chịu khó buôn bán, lại có uy tín nên khách cũng đông. Chỉ trong vài năm, một tay chị xây dựng nhà cửa khang trang hơn, lo cho cha con anh cuộc sống đủ đầy nhất có thể.

Vợ chồng sống với nhau hơn 20 năm, nhiều khi chị cũng chạnh lòng khi nghĩ đến ngày cưới của mình, chưa một lần chị được đeo trên tay chiếc nhẫn cưới cùng anh. Chị cũng đau đáu vì chẳng thể có được một đứa con của chính mình.

Chẳng hiểu sao, những đứa con chồng càng lớn càng không xem chị là mẹ. Chị dạy dỗ chúng, chúng thẳng thừng bật lại: “Bà có phải mẹ tôi đâu mà có quyền dạy tôi”. Anh nghe nhưng chẳng lên tiếng, chỉ bảo chị thôi đi, kệ chúng nó. Chị càng buồn và tủi thân nhiều hơn.

Hai năm trước, anh phát bệnh và sức khỏe lao dốc không phanh. Chị lại là người ở cạnh, túc trực chăm sóc anh cho đến những ngày cuối đời. Ngày anh ra đi, chị khóc cạn nước mắt. Nhưng chị đâu ngờ, công chị bỏ ra chăm sóc nuôi dưỡng con chồng suốt hơn 20 năm, bây giờ lại bị chúng phản trắc.

Trước đây, khi mua đất, xây nhà, chị cứ nghĩ để mình anh đứng tên cũng không sao. Khi anh đã mất đi, những đứa con chị từng hết lòng yêu thương lại quay ra xua đuổi chị. Ngay hôm tròn năm anh mất, chúng đã gọi họ nhà chồng chị đến.

Rồi chúng bắt đầu đưa giấy tờ và nói rằng nhà đất này là của cha chúng, cha chúng đã mất, chị bây giờ chẳng còn liên quan gì nữa hết, vì anh chị chẳng có giấy đăng ký kết hôn. Chị chết lặng khi nghe những lời nói đó. Cố giải thích, cố phân trần, khóc cạn nước mắt nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt bạc tình của 2 đứa con chồng, cùng sự ghẻ lạnh của nhà chồng.

Chị tái tê thắp nén hương cuối cùng cho anh và bước đi. Hơn 40 tuổi, hơn 20 năm chấp nhận không con để nuôi con chồng cho tử tế, thành đạt. Cứ nghĩ sẽ có hạnh phúc khi chị đã hi sinh quá nhiều, vậy mà…

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI