Bị vết thương khá sâu ở tay, ba anh vẫn nén cơn đau, chẻ mấy lóng tre để làm lồng đèn cho anh.
Mỗi khi mẹ đi chợ, cha đều dặn “nhớ mua trà”… Đó là các bịch “trà quạo” đựng trong túi ni lông hoặc trà Bảo Lộc màu xanh…
Các chuyên gia giáo dục khẳng định rằng, chỉ cần bố dành ít nhất 10 phút mỗi ngày để chơi cùng con sẽ giúp con học tốt hơn.
Có cái gọi là lợi thế của gái xấu không? Có phải con gái xấu ít người nhòm ngó, đấy là lợi thế so với con gái đẹp?
Bạn con bị trúng “tiếng sét” của thầy giáo dạy tin học trong trường. Bạn ấy tuyên bố sẽ làm tất cả bằng mọi giá để chiếm được tình cảm của thầy.
Chị Nga lên Hà Nội đi rửa bát thuê, làm giúp việc, bán hàng rong… để có tiền cho mẹ con thuê trọ, cho cậu con trai khiếm thính học chuyên biệt.
Tôn trọng người khác và quy tắc chung là điều cần làm, nhưng đừng vì thế mà bóp nghẹt cá tính của con.
Khi thu chớm sang, chị liền đi mua một loạt đồ đẹp để… đưa đón con đi học. Chị nghĩ, đi đón con cũng phải đẹp.
Chồng tôi phản đối việc con có bạn gái, nhưng anh không đưa ra được giải pháp khả thi nào mà cứ đẩy qua tôi: "Em nói với con đi".
Mỗi ngày, tiếng ba nhỏ dần đi, số lần gọi tên các con cũng ngày càng ít lại. Thay vào đó, ba chỉ mạnh dạn, tự tin gọi “Bà mi ơi”.
Ngoài những lúc nóng nảy la mắng, tôi còn có những lúc tâm sự mềm mỏng với con. Bọn trẻ thực ra biết hết.
Nếu gọi Mai Anh là siêu nhân thì mẹ cô - bà Đinh Thị Thu Hảo - là siêu nhân mẹ.
Nhiều đứa trẻ yếu ớt, không biết tự chịu trách nhiệm, không đủ kỹ năng tự lập, không dám nêu chính kiến, lập trường và càng “khó lớn” trong nhân cách.
Không có ngoại hình xinh đẹp thực sự mặc cảm lắm, nó khiến cháu không tự tin khi ra ngoài.
Nhớ hồi mới hay “tin dữ” này, ba con nhăn mặt: “Mới tí tuổi đầu, không lo học hành”.
Ba tôi im lặng một chút rồi hỏi: “Con viết như vậy là có nghĩa gì? Ba cho con ăn học để trả lời với ba vậy đó hả?”.
Ít được học về giới tính, kỹ năng tự bảo vệ, phòng tránh xâm hại nên hầu hết các em đỏ mặt, ngại nói những từ ngữ chỉ bộ phận riêng tư.
Anh tôi muốn mẹ nghỉ bán hàng, vì không muốn mọi người bàn tán “con không nuôi nổi mẹ, để mẹ vất vả nhặt nhạnh từng đồng bạc lẻ ở chợ”.
Tuổi teen của cháu, làm việc nhà là chuyện tự phục vụ bản thân, là kỹ năng cơ bản để sống tự lập cần được thực hành thành thạo.
Những áng tóc đen óng ướp đẫm hương thơm chảy sóng sánh theo từng thớ lược. Cô gái nhỏ đang khúc khích cười nói, trò chuyện cùng cha mình.
Dù mình ít tiền, chưa thể cung cấp đủ đầy cho ba mẹ về vật chất, nhưng những ngôn ngữ yêu thương còn lại vẫn sẽ cất lên thành lời.
"Dù có ước mẹ sống 100 tuổi, 110 tuổi… vẫn thấy sao chưa đủ. Mong được kéo dài mãi cái hạnh phúc, ấm áp được có mẹ để chia sẻ buồn vui”.
Má anh đã thành mây trắng. Đoạn đường mỗi ngày anh đạp xe bỗng trở nên khắc nghiệt. Không còn má ở cuối đường chờ anh, anh biết đi đâu về đâu!
Mỗi năm, dịp giỗ mẹ, anh lại may áo dài mới. Từng đường kim mũi chỉ gói trọn những yêu thương, ký ức trong mấy chục năm dài.
Khi 2 người nên vợ nên chồng, họ sẽ không còn sống vì bản thân mà sẽ có cuộc sống mới, đồng hành cùng bạn đời.