Kim cương và vang Ý hay nhẫn cỏ và trà đá?

18/05/2019 - 05:30

PNO - Nói nôm na thì lãng mạn thời nay thực sự là một thứ xa xỉ, đắt đỏ mà nếu không đủ tiền bạc và thời gian, tốt nhất bạn nên “kiêng khem”.

Thế nào là lãng mạn, hỡi những bà nội trợ mê phim truyền hình Hàn Quốc và mong ngóng đến ngày Valentine?

1.

“Lãng mạn” trước hết liên quan đến những thứ dễ tìm như hoa hồng, rượu vang, nến, sóng biển... 

Kim cuong va vang Y hay nhan co va tra da?
Ảnh minh họa

Trong phim truyền hình Hàn Quốc, chàng trai rót vang ra cốc, trong ánh đèn vàng hắt bóng mờ ảo lên những giá sách, tủ rượu style Victoria. Sau khi họ chạm cốc, cạn ly, cô gái tìm thấy một chiếc nhẫn lấp lánh dưới đáy cốc. Tất nhiên không phải nhẫn cỏ và tất nhiên không phải cốc trà đá. Không ai thả nhẫn cỏ vào ly rượu vang hoặc ngụy trang nhẫn kim cương trong ly trà đá. 

Phải là kim cương và vang Ý, đủ bộ như thế mới thành phim lãng mạn và chàng trai mới trở thành người trong mộng được bàn tán hằng ngày bởi các bà nội trợ và những cô gái đang mong chờ bạch mã hoàng tử.

Kim cương và vang Ý không thể xài trong căn hộ dành cho người thu nhập thấp hoặc một quán ăn rẻ tiền. Bởi liền sau đó, chàng trai sẽ ôm ngang lưng cô gái và họ tựa vào cửa sổ Eurowindow dưới bầu trời đầy sao. 

Ấy là cảnh quay trong nhà, còn cảnh quay ngoài trời thì sao? Cảnh lãng mạn nổi tiếng nhất thế giới là “tư thế Titanic” trong phim Titanic. Nhưng đi đâu mà thực hành tư thế ấy cho lãng mạn bây giờ? 

Kim cuong va vang Y hay nhan co va tra da?
Ảnh minh họa

Con thuyền du lịch năm sao xa xỉ trong bộ phim lừng danh của James Cameron giờ cũng có thể được tìm thấy trên biển Baltic. Hãng Silja Line (Phần Lan) có mấy chục con thuyền như vậy chạy loanh quanh trong vịnh. Giá để được lên tàu là vài trăm USD/đêm, chưa kể hơn 1.000 USD tiền vé khứ hồi bay sang chỗ… có tàu. 

Nếu tiết kiệm thì đến Hạ Long, chọn một con tàu to to để làm Titanic phiên bản mini, giá 200 USD/đêm, rồi rình lúc vắng người ùa lên boong dang tay trước sóng gió đại dương. 

2.

Nhiều năm trước, tôi thấy báo chí đưa tin Trizzie Phương Trinh đã chinh phục Bằng Kiều bằng sự lãng mạn (mà rồi sự lãng mạn của họ đã chết dần sau đám cưới và kết thúc bằng một cuộc hẹn ở tòa). Ấy là khi Bằng Kiều đang lưu diễn cô đơn nơi xứ người thì Trizzie xinh đẹp mời chàng đến nhà đúng vào… sinh nhật của chàng. Đến nơi, chàng sững sờ kinh ngạc khi nàng đã rải hoa hồng từ tầng một lên hết cầu thang dẫn vào phòng khách được thắp nến. 

Hồi ấy, tôi đang kinh doanh điện hoa, bệnh nghề nghiệp trỗi dậy nên vội tính toán khoản chi phí cho một đêm hoa hồng xem khoảng bao nhiêu để đủ trải thảm hoa rước chàng vào con đường tình.  

Những người hoài cổ phản đối: ngày xưa chỉ một đồi hoa sim, một đêm dạo chơi trên biển hay một góc công viên đã là cả một trời lãng mạn. Ngày xưa mẹ tôi còn bảo phố Lý Nam Đế là con đường tình yêu. Vì phố ấy vắng, nhiều đại thụ, đi cả ngày chẳng thấy bóng người và 8g tối thì trở thành thiên đường cho những đôi tình nhân. 

Giờ Lý Nam Đế thành phố máy tính, người đông như vi-rút máy tính bất kể giờ nào. Ở Hà Nội, Sài Gòn giờ biết tìm đâu ra nơi nào vắng người. Mà cũng đừng dại lai vãng đến nơi vắng người. Lãng mạn đâu không thấy, một là lo giẫm phải “bom mìn”, hai là lo giẫm phải kim tiêm, ba là lo gã nghiện chìa kim tiêm dính máu để xin ít tiền lẻ. 

3.

Thành thị hết lãng mạn thì ra biển. Mà Sầm Sơn, Đồ Sơn, Bãi Cháy cũng không bao giờ ngớt người bon chen. Chưa kể đang đi dạo còn gặp cảnh mời chào thưởng thức hải sản nướng và những cô nàng móng đỏ tóc vàng hoe tìm khách, cắt ngang cả một trời lãng mạn.

Rút cục muốn được yên thân mà lãng mạn nơi bãi biển nguyên sơ, sạch sẽ chỉ có nước tìm đường vào resort với bungalow có view hướng ra biển, giá vài trăm USD/đêm. 

Kim cuong va vang Y hay nhan co va tra da?
Ảnh minh họa

Một cảnh lãng mạn đáng ao ước nữa mà tôi cứ nhớ mãi là trong phim Chuyện tình Paris. Anh chàng giám đốc điều hành đẹp trai, giàu sụ gặp cô gái Hàn ở Paris. Cô gái đến làm công việc dọn dẹp cho chàng. Thế rồi yêu, thế rồi tỏ tình. Chàng mời nàng đến một hang động ở ngoại ô. Khi nàng đang ngơ ngác trong cái hang tối om, pháo hoa tự động phụt sáng và một bó hồng xuất hiện...

Vốn có nghề tổ chức sự kiện, tôi tính ngay ra khoản tiền pháo hoa cho màn biểu diễn lãng mạn độc nhất vô nhị này. Nhưng hỡi ôi! Công việc đi tiền trạm để tìm một hang động cho phù hợp, có thể đậu được ô tô, không có trẻ làng lẻn vào trộm hết pháo hoa và cả việc lắp pháo hoa nữa, nó mới kỳ công, tốn kém làm sao! 

Không phải chỉ tốn tiền mà còn tốn thời gian. Mới hay lãng mạn không những cần óc sáng tạo mà còn cần nhiều thời gian, công sức. Sắp xếp thời gian ở thế kỷ XXI này xem ra còn xa xỉ hơn sắp xếp tiền bạc. Mà những kẻ lắm tiền, thành đạt lại thường thiếu thời gian.

Đừng tin vào màn bạc bởi màn bạc toàn vẽ ra cảnh các vị giám đốc điều hành lừng lẫy lọ mọ đi mua pháo hoa, đạo cụ về gắn đầy hang, trong khi báo chí đưa tin tỷ phú Đoàn Nguyên Đức suốt 20 năm trời chưa lần nào được đi du lịch vì không có thời gian!

4.

Ừ thì cũng đúng, yêu đương lãng mạn tốn thời gian lắm. Lãng mạn cần hàng giờ bên nhau mỗi ngày để chia sẻ, cần những tin nhắn và dòng thư đầy yêu thương, cần thời gian tư duy xem tại sao hôm nay người ấy có vẻ không vui, cần cả thời gian để giận dỗi. Mỗi ngày cần ít nhất vài giờ để dành cho yêu thương và lãng mạn, như phim Hàn, như tiểu thuyết Mỹ - điều đó quá xa xỉ với những người đang trên đà hái ra tiền. 

Kim cuong va vang Y hay nhan co va tra da?
Ảnh minh họa

Nhớ có lần sang Nhật, 8g tối thứ Sáu đi trên đường phố Tokyo, tôi vẫn thấy những văn phòng gắn kính trên các tòa cao ốc còn sáng đèn, bên trong ai nấy miệt mài làm việc. 10g đêm về khách sạn, lang thang ra phố thấy vài công chức xách cặp lững thững đi bộ, dáng điệu đầy mệt mỏi.

Nhật Bản và Hàn Quốc chỉ trong vài chục năm không những thoát nghèo mà còn vươn lên thành cường quốc. Những kẻ kém lãng mạn nhất lại là người Hàn và người Nhật. Họ đã vắt kiệt sức lực và tận dụng triệt để thời gian để kiếm tiền và thăng tiến.

Thực tế thiếu cái gì thì màn bạc có cái đó, để dân chúng tìm quên trong chốc lát. Bữa ấy, tôi đến Hakone vào một ngày thu đẹp tuyệt vời, rừng thông dưới chân núi Phú Sĩ quả là thiên đường cho những kẻ đang yêu. 

Tôi cứ tưởng tượng và mong mãi bóng dáng một chiếc xe mui trần chở hai người trẻ mặt rạng ngời hạnh phúc đang chầm chậm phóng lên đỉnh núi mờ ảo hoặc hai người khẽ nắm tay nhau đi dạo trong sương sớm trên những con đường mòn. Nhưng suốt mấy ngày ở Hakone, tôi chỉ bắt gặp vài cụ già. Có lẽ chỉ các cụ già mới đủ thời gian cho sự lãng mạn…

Một số người hoài cổ cuối cùng còn sót lại của thế kỷ vẫn tin rằng, lãng mạn đôi khi chỉ là… một bài thơ tình. Nhưng thật đáng buồn, cách đây vài năm, tôi từng đề xuất ý tưởng với một công ty sách về việc tuyển chọn 99 bài thơ tình hay nhất thế kỷ với hình thức thật đẹp. Sách ế đến độ mấy năm chẳng bán được cuốn nào. Thế đấy, bây giờ mấy ai dũng cảm mang thơ tình đi tặng, họ sợ “đối tác” cho rằng mình… không bình thường.

 Lãng mạn thời nay khác xưa nhiều rồi! 

Di Li

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI