Tôi suýt mất con chỉ vì ham công tiếc việc

10/12/2018 - 14:49

PNO - Tôi đã từng nghĩ, cứ cho con ăn ngon mặc đẹp, vật chất đủ đầy là thương con nhưng thực sự điều đó không hoàn toàn đúng.

Trải qua những ngày tháng đưa con đi hết bệnh viện này đến trung tâm tư vấn khác, tôi mới thấm thía nỗi đau của người làm mẹ. Tôi thấy hối hận vô cùng khi đã để con tự chống chọi một mình. Rất may, bác sĩ kết luận, trường hợp của con vẫn có thể chữa trị nhưng cần một thời gian rất dài.

Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, một năm sau mang thai đứa con đầu lòng. Tôi cực kì ham việc và chồng tôi cũng thế. Hai vợ chồng đầu quân cho một công ty lớn chuyên về công nghệ thông tin. Thu nhập cao nhưng thời gian và áp lực công việc quá lớn.

Toi suyt mat con chi vi ham cong tiec viec
Vì ham việc, tôi không có nhiều thời gian cho con. (Ảnh minh họa)

Lúc mang thai, dù bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi, tôi vẫn cố gắng làm đến nỗi động thai mấy lần. Tôi được đánh giá là thông minh, chịu khó, làm việc nhiệt tình nên thăng tiến đều đặn. Đến khi sinh con, tôi đã lên chức trưởng phòng sáng tạo.

Nghỉ sinh được 4 tháng, tôi quay trở lại guồng quay công việc. Hầu như ngày nào tôi cũng đi từ sáng đến tối, về nhà ăn cơm xong lại tiếp tục ôm máy tính đến tận khuya. Con còn nhỏ nhưng tôi không còn tâm trí, sức lực nào để chăm con.

Khi nào có dự án lớn, tôi phải thức xuyên đêm để làm. Công việc căng thẳng khiến tôi bị mất sữa hoàn toàn khi con mới 5 tháng. Từ đó, tôi giao hẳn con cho em gái mới ra trường chưa xin được việc làm. Về nhà lúc 8 giờ tối, tôi chỉ kịp chơi với con mấy chục phút lại đóng cửa làm việc.

Chồng tôi cũng bận rộn, thỉnh thoảng anh mới sắp xếp về sớm chơi với con. Hơn một lần, anh khuyên tôi xin chuyển sang bộ phận khác để giảm áp lực đồng thời dành thời gian nhiều hơn cho con nhưng tôi không nghe.

Tôi cứ nghĩ, mình còn trẻ cần phải phấn đấu để có vị trí vững chắc, đến khi nào con lớn thì có đủ tài chính để nuôi dạy con cho thật tốt. Con được một tuổi, em gái đi làm, tôi tiếp tục gửi con cho bà ngoại. Vợ chồng tôi thường xuyên để con ở nhà với bà để đi công tác dài ngày.

Toi suyt mat con chi vi ham cong tiec viec
Điều con cần chính là sự chăm sóc, vỗ về yêu thương của ba mẹ. (Ảnh minh họa)

Đến khi con lên hai tuổi rưỡi vẫn chưa biết nói, vợ chồng tôi mới tá hỏa đưa đi khám. Bác sĩ kết luận con có dấu hiệu tự kỷ. Lúc ấy, tôi như rơi xuống vực thẳm vừa thương con vừa trách bản thân.

Tôi đã quyết định gác lại công việc, dù bận thế nào cũng về nhà trước 6 giờ tối để chơi với con. Buổi tối, ru con ngủ mới bắt đầu làm việc. Khoảng thời gian đó giúp tôi nhận ra, hạnh phúc thực sự chính là những giây phút bên con. Điều con cần nhất là tình yêu thương của ba mẹ.

Bây giờ, con gần 4 tuổi đã biết nói chuyện hay cười và không còn sợ người lạ. Nhưng sự hối hận của tôi chưa bao giờ nguôi. Tôi đã đánh mất của con khoảng thời gian quý giá đáng được mẹ ôm ấp vỗ về.

Tôi đã từng nghĩ, cứ cho con ăn ngon mặc đẹp, vật chất đủ đầy là thương con nhưng thực sự điều đó không hoàn toàn đúng. Bởi nghĩ cho cùng, con cái là tài sản lớn nhất của cuộc đời ba mẹ và cần đầu tư thời gian và công sức nhất.

Thu Thảo

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI