Tết rồi, trở về thôi!

27/01/2019 - 10:00

PNO - Với từ “về”, trong trí óc tôi cứ nghĩ đến một nơi mà mình xuất phát và rồi lại quay về nơi đó. Bao nhiêu năm tôi cứ đi về như con thoi và càng lớn tôi lại thấm thía chữ quay về.

Người ta có nhiều nơi để đến 

Chỉ một nơi thân thiết  

(Tô Kiều Ngân)

Trong chặng đường trần gian, đã nhiều lần vào đêm mưa, tôi đi qua con phố nhỏ để về nhà. Đường vắng, ngọn đèn đường vàng nhạt, thấy nhà ai còn ánh đèn leo lét tôi càng mong mình mau về căn nhà nhỏ. Tưởng như chỉ có bước chân âm thầm của đêm đang song hành với mình, tưởng mùa mưa như dài lê thê đến lạnh người. Chỉ có khi trở về mình mới thấy bình an cùng với những ngóng trông của người thân thiết.

Tet roi, tro ve thoi!
Quang cảnh Việt kiều về quê đông nghẹt sảnh sân bay Tân Sơn Nhất những ngày giáp tết Kỷ Hợi (ảnh chụp ngày 23/1/2019) - Nguồn: Internet

Đã khi nào bạn ăn tết xa nhà chưa? Có lẽ không hiếm người phải sống trong hoàn cảnh đó. Chỉ hiểu rằng đó là lúc nhớ quay quắt những gương mặt người thân, nhớ những lúc ngồi bên nhau gói bánh tét, nhớ đêm giao thừa... Bởi vậy mới hiểu vì sao biết bao người làm ăn quần quật quanh năm rồi gần kề ngày tết ai nấy đều khăn gói trở về bên gia đình. Ở bến xe, bến tàu cuối năm, ai ai như cũng sợ mình sẽ lỡ chuyến trở về. Tôi cũng từng xin chiếc vé trở về như thế, cứ vạ vật với niềm hy vọng để lên chuyến xe về kịp ngày 30 hay cùng lắm là đêm giao thừa. 

Có đi xa mới thấy nỗi quay về ăn sâu vào máu thịt. Đã là người dù có nhiều chốn dừng chân, dù có nhiều miền đất đầy hứa hẹn thì tiếng “quê hương” luôn có sức mạnh lạ kỳ.
Tôi đã qua bao nhiêu mùa xuân trên xứ người. Nhiều lúc quay như chong chóng trong cuộc mưu sinh thì cũng buộc phải trở về nơi nào đó. Cuộc đời con người như những cánh chim để cứ mãi chấp chới bay về phía trước. Lúc cánh chim tìm về tổ ấm thì con người cũng ao ước được dừng chân để trở về. Suy cho cùng, đích đến của tôi cũng chỉ là trở về. 

Mỗi năm hễ gần kề mùa xuân, tôi cứ như người đã được ấn vào đầu lập trình đã soạn sẵn, thế là động tác sau cùng là xốc hành lý lên để lại được trở về. Mùa xuân ở đâu cũng đẹp. Khi tôi ngồi ở đây để điểm lại từng cái tết quê nhà thì ánh lên trong đầu là sắc vàng của hoa mai, màu áo lụa như màu hoa cúc trước ngõ và đẹp hơn hết là màu nắng vàng rực rỡ trên đường phố nhiệt đới. Những gương mặt con người như chưa bao giờ đẹp thế. Trong khung cảnh đầm ấm, tựa cửa nhìn ngắm mùa xuân mà lòng tôi lâng lâng. Chẳng hiểu trên con đường nắng lụa kia có ai hối hả trở về sau đêm 30 bởi những chuyến xe muộn màng không nhỉ? Dù có muộn nhưng họ cũng đã trở về, giống như họ đang góp phần mang mùa xuân về nơi chốn ấy. 

Thế là trong hành trang, lại thêm một mùa xuân đã về trên quê hương, trong lòng người thân yêu. Tết rồi, trở về thôi! 

 Võ Ngọc Lan

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI