Người đàn ông trên mạng

03/09/2018 - 06:00

PNO - Dòng chữ tiếp tục hiện ra: " Vợ chồng anh chia tay vì có người thứ ba. Anh tự trách mình rất nhiều, dù vô tình là người thứ ba. Chào em". Đó là dòng chữ cuối cùng người đàn ông trên mạng viết cho tôi...

Tối hôm đó, sau khi hoàn tất những việc không tên và việc cuối cùng là đóng cửa sổ, tôi ngồi vào máy tính, mở trang Làm đẹp. À, trước khi kể về trang này và lý do tôi quen anh, cũng nên giải thích rõ vì sao đóng cửa sổ cũng đáng gọi là công việc.

Nguoi dan ong tren mang
Hình minh họa

Vì cửa bằng gỗ lâu ngày mưa nắng làm cho nó bị vênh, chồng tôi giải thích, có lẽ ông thợ mộc làm ẩu nữa, còn tôi thì thắc mắc tại sao trong xóm cũng có những ngôi nhà cửa gỗ mà chưa bao giờ gây tiếng động đáng kể. 

Đêm tối vắng lặng, sự đóng cửa sổ luôn cho tôi cảm giác hàng xóm đang nghĩ vợ chồng tôi cãi nhau.

Chẳng lẽ đóng cửa khi trời còn sớm?

Vậy nên đó luôn là công việc cuối cùng của ngày. Xong. Cảm giác nhẹ nhõm khi mình đã xong xuôi trách nhiệm với toàn thế giới và đây là giờ khắc của riêng mình. À, bạn sẽ hỏi chồng tôi đâu?

Chồng tôi là dân lập trình, máy tính là vợ của anh ấy, vợ bé. Ai cũng biết vợ bé được xếp ở số thứ tự nào rồi. Nỗi hờn ghen với máy tính là một kinh nghiệm dễ hiểu, tin tôi đi. Việc đóng cánh cửa gây náo động vậy mà ngày qua ngày chồng dửng dưng như không kìa.

Tóm lại, vợ chồng tôi mỗi người ngồi trước một máy tính. Tôi thường im lặng đeo tai nghe còn chồng tôi hay tranh luận với ai đó về ý tưởng một trò chơi mới. Đi tìm kho báu và giải cứu công chúa là cũ rích rồi.

Tình yêu là đề tài cũ rích mà luôn tươi mới đó thôi. Định cưới thêm bà nữa à? Bớt giỡn. Thời buổi này không chỉ bọn nhóc thích chơi game nên làm ơn động não thêm đi. Hả? Giải cứu sếp bị dụ vô quán bar hả? Hay đó. Dán nhãn game 35+ luôn. Ăn chơi không sợ mưa rơi.

Thôi, nghiêm túc đi. Vậy thì giải cứu sếp bà đi lạc. Không giỡn. Ờ, nữ giám đốc bị cướp cái xắc trong đó có cái usb chứa dữ liệu bí mật. Nghe giống giống truy tìm kho báu quá. Cũng được.

Thay vì cầm gươm cỡi ngựa thì nhân vật sẽ cầm iPhone, ừm, định vị toàn cầu. Ngu gì quảng cáo không công kiểu đó. Nhân vật của bọn mình khi truy tìm cái usb sẽ cầm một món gì đó chưa có trên đời này, một món thuộc về hành tinh tương lai. Bọn Apple phải trả tiền cho ý tưởng đó. A ha ha…

Tràng cười hài lòng khựng lại như chồng chợt nhớ ra đang có tôi ngồi đối diện, chỉ cách một cú chồm người. “Em chưa ngủ à?”. Cứ như nãy giờ chồng sang sảng vì tưởng chỉ một mình trong phòng.

Cứ như tôi chỉ là con gấu nhồi bông nằm trên kệ kia. Câu hỏi thay cho lời xin lỗi này thường xuyên được lặp lại và tôi quen tai đến mức quyết định không thèm bực bội nữa. Tôi nhất định không để bất - kỳ - ai phá hỏng giờ khắc thư giãn của riêng mình. Rồi thì tôi đem luôn laptop vô phòng ngủ, điều mà trước đây chính tôi phản đối.

***
Trước đây tôi xem phim, những bộ phim ngắn với cái kết lửng lơ khiến người ta phải chùng lòng. Nhưng khi nhận ra niềm vui, nỗi buồn của nhân vật khiến mình vui buồn theo thì tôi thôi, vui buồn của mình đủ oải rồi.

Tôi chuyển qua những clip ngắn về chuyện lạ bốn phương, có ngôi làng kia khi chết người ta được chôn trong quan tài có hình dáng ước mơ không thành của họ. Ví dụ như quan tài hình ngôi nhà cho người cả đời ở trọ, quan tài hình máy bay cho người dành dụm suốt đời không mua nổi cái vé máy bay, quan tài hình piano dành cho người thi nhạc viện ba lần rớt cả ba…

Nhưng tiếc là không có nhiều chuyện lạ thú vị như vậy. Đến khi gặp clip về người chạm tay vào thứ gì đều khiến đồ vật đó phát sáng, trong đầu tôi chợt dậy lên câu hỏi về thế giới siêu hình và rồi… tôi chuyển qua ảo thuật…

Tối hôm đó, tôi ngừng lại ở trang Làm đẹp đang chộn rộn cuộc thi trả lời câu hỏi mà phần thưởng là một hộp kem dưỡng da chiết xuất từ lá hạnh đào - bí quyết giữ gìn nhan sắc của những người đẹp đẳng cấp hoàng gia.

 Câu hỏi mà người ta đặt ra là: “Vì sao công chúa ngủ trong rừng trăm năm sau thức dậy vẫn xinh đẹp trẻ trung?”.

Có nhiều comment trả lời là vì tòa lâu đài nơi nàng công chúa ngủ giấc trăm năm nằm giữa khu rừng hạnh đào, một suy luận hợp lý và đúng hướng quảng cáo sản phẩm. 
Chợt hiện ra một câu in chữ đậm: “Vì trong 100 năm đó công chúa may mắn không dính dáng tới thằng nào”.

Giọng điệu cà khịa gây gổ nhưng cuối câu có khuôn mặt cười mím chi. Diễn đàn sôi lên, nhao nhao những khuôn mặt cười toét miệng và liên tiếp những comment hưởng ứng.

Thả mình theo cơn rủa sả tai quái, tôi gõ nhanh mấy chữ “rất có lý” và thả tim cho comment chẳng dính dáng gì tới lá hạnh đào đó. Không ai ngờ tác giả comment đó là đàn ông.

Là anh.

Nguoi dan ong tren mang
Hình minh họa


Anh nói hôm đó là sinh nhật lần thứ 38 của anh. Anh muốn làm quen với tôi vì tôi là comment thứ 38. 

-  Anh là diễn viên hay người mẫu? - tôi gõ.
-  Sao em hỏi vậy? 
-  Vì đàn ông mà quan tâm tới trang Làm đẹp.

Nhấn phím send xong tôi hối hận, có vẻ như tôi lạc hậu quá đi.

-  Vợ anh trước đây hay vô trang này. Chẳng biết bây giờ cô ấy còn giữ thói quen đó không nhưng thỉnh thoảng nhớ thì anh… Mình nói chuyện giờ này có phiền gì em không?

Hẳn là tự giới thiệu đang một mình và khéo léo hỏi dò hoàn cảnh đối phương. Tôi thấy có thiện cảm với anh vì làm quen với người mới mà thú nhận thỉnh thoảng vẫn còn nhớ người cũ. 

Có phiền không? Chồng đang cách tôi một bức tường. Nếu chỉ bấm phím chứ đừng nói chuyện thì không sao. Ý nghĩ chia tay thấp thoáng bấy lâu bỗng hiện ra rõ hơn. Biết đâu… Định mệnh đôi khi rất tình cờ.

-  Không phiền gì cả.

Tôi gõ và nhanh tay bấm phím send vì sợ nếu chần chừ thì tôi sẽ ngừng. Rồi tôi trấn an mình, đã biết anh là ai đâu mà vội vàng thành thật.

-  Em đang làm gì? 
-  Đang gõ phím - tôi trả lời và thấy buồn cười. Bắt đầu nào cũng ngớ ngẩn.
-  Trước khi gõ phím thì em làm gì?
-  Đóng cửa sổ.

Đúng như tôi nghĩ, dòng chữ hiện ra ngạc nhiên:
-  Đóng cửa sổ mà em cho là một việc làm sao?
-  Cửa sổ nhà em bằng gỗ, ông thợ mộc làm ẩu nên bị vênh. Mỗi khi đóng mở phải vừa nâng vừa kéo vừa đẩy lộn xộn lắm.

-  Anh hiểu rồi. Coi chừng là ông thợ mộc bị oan. Cửa bằng gỗ xài một thời gian hay bị xệ. Ngày mai em nhờ ai đó gỡ lá cửa ra khỏi khuôn ngoại rồi chêm vô mỗi cái bản lề một cái long đền thử xem sao.

Tôi thật sự chú ý:
-  Long đền là gì? Mua ở đâu?
-  Dễ lắm, quán bán đồ điện hay đinh vít đều có. Nếu em không ngại thì cho anh địa chỉ, chiều mai đi làm về anh ghé. Năm phút là xong.
-  Em không dám phiền anh đâu - tôi gõ.

Dòng chữ trả lời:
-  Anh hiểu.
Ngắn gọn và tinh tế. Nếu là chồng tôi thì thế nào cũng huỵch toẹt: “Không tin anh hả? Ờ mới gặp ai mà dám tin”.

***
Cái long đền khiến tôi ngạc nhiên, nhỏ xíu như chiếc nhẫn đeo ngón út. Thật khó hình dung sự nhỏ bé này có thể chấm dứt mọi phiền toái của hai cánh cửa.

-  Sao em biết cách chêm cái này vô bản lề? - chồng tôi hỏi - lỡ không được thì sao?
-  Anh cứ làm thử coi - tôi nói - nếu không được thì mình tháo cái long đền ra là xong chứ có sao đâu.

Có sao đâu. Gỡ cánh cửa ra thì dễ nhưng khi lắp lại thì khó vô cùng. Khớp bản lề bên trên thì cái ở dưới trật lất, khớp bản lề bên dưới thì cái bên trên trật lất. Loay hoay một hồi, tôi phải nhờ ông xe ôm đậu phía trước vỉa hè ra tay mới xong. 

Mất 25 phút. Và chồng tôi bị dằm xóc vô tay. 
Đưa đẩy hai cánh cửa êm ru, chồng hỏi:
-  Em hỏi ai mà biết cách sửa hay vậy? 
-  Trên mạng.
Tôi trả lời và hình dung màn hình với dòng chữ: “Cửa sổ đã ổn chưa em?”.
 

Nguoi dan ong tren mang
Hình minh họa

***
Trò chuyện đến lần thứ ba thì anh thay avatar mặt nạ bằng ảnh chân dung. Mặt chữ điền, áo sơ-mi trắng và cà-vạt xanh sọc nâu, miệng cười thật tươi khiến cách ăn mặc nghiêm túc thành ra dễ mến.

Tôi vẫn giữ nguyên avatar là một con cóc màu xanh.
Sau bốn tháng, tôi vẫn là con cóc xanh. Anh hỏi:
-  Đến bao giờ anh được phép biết rõ hơn về em?

Tôi lặng nghe trái tim mình phân vân. Còn hai tuần nữa là sinh nhật con gái tôi. Chiều nay, chồng hỏi: “Con thích quà gì thì nói để ba mua cho đúng ý”. Tôi ngạc nhiên quá đỗi, chồng mà nhớ sinh nhật con là điều lạ.

Năm ngoái, buổi sáng tôi dặn dò chiều đi làm về ghé lấy cái bánh kem mà chồng cũng quên. Đoạn đường giờ cao điểm kẹt xe, đi lui đi tới khiến mời khách lúc sáu giờ mà sáu rưỡi cái bánh kem mới về tới nhà.

Tôi nhăn nhó thì chồng nói: “Tốn tí tiền nhờ dịch vụ giao hàng là xong, em cứ muốn anh phải tự tay làm việc này, việc kia là sao?”. 

Ờ, chồng kiếm tiền đủ cho tôi chi trả mọi dịch vụ mà. Lỗi tại tôi.
Con gái mím môi nhăn trán cố nghĩ ngợi một món quà thật đặc biệt, tôi buột miệng:
- Ba làm một game thật dễ thương tặng riêng cho con đi.

Con gái reo lên:
-  A đúng rồi, con thích game gì đó giống Giải cứu công chúa mà hay hơn vậy nghe ba. 
-  Giải cứu công chúa là cũ rích rồi con à - tôi nói, châm chọc.

Chồng nhìn tôi rồi xoa tóc con gái:
-  Ba sẽ tặng con game Giải cứu hoàng hậu.
-  Hoàng hậu bị quái vật bắt hả ba? - con gái háo hức.
-  Nguy hiểm hơn - chồng nói chậm từng tiếng - Hoàng hậu đi lạc, con à.

Tôi giật mình. Chồng đã biết rồi sao? Từ bao giờ? Ôi trời, với chồng thì cái laptop của tôi chỉ là chuyện vặt.

Chồng đỏ mặt:
-  Đúng như em chê trách, anh vụng về thô thiển và hay quên những điều đáng ra phải nhớ. Nhưng anh không đụng vô laptop của em. Anh chỉ cảm nhận. 

-  Cảm nhận gì?
-  Từ khi cánh cửa sổ im ắng thì em cũng không thèm cằn nhằn anh nữa. Buổi tối, đi vô phòng ngủ mà em tươi vui như đi tới nơi hẹn hò...

Nghĩa là chồng có chú ý đến sự hiện diện của tôi à? Thật hay ho. Chỉ là cảm nhận mà chính xác như chứng cớ. Càng tốt. Đỡ cho tôi phải tìm cách giải thích.

-  Hoàng hậu không cần giải cứu - tôi nói.
-  Xin lỗi, anh lầm. Giải cứu nhà vua.

Tôi không đợi câu nói này. Tôi rơi vào bối rối. 
-  Em thấy đó, anh đợi suốt một năm để đúng dịp tạ lỗi vụ cái bánh kem năm ngoái. Hãy ghi nhận sự cố gắng lần này của anh.

Ghi nhận hay không còn có ích gì?
 

***
-  Đến bao giờ thì anh được phép biết rõ hơn về em?
Câu nói lặp lại một lần nữa, một lần nữa và một lần nữa. Tha thiết thúc hối. Không gian mạng bao la chẳng bến bờ, thật khó tin ai đó. Nhưng tôi tin người đàn ông này. Anh kể cho tôi biết tất cả về anh. Anh luôn sẵn sàng cho một cuộc gặp gỡ nghiêm túc.
Đã tới lúc tôi nói thật.

-  Em đang sống với chồng. Em có một đứa con gái sáu tuổi. Vợ chồng em không vui lắm.
Màn hình nín lặng thật lâu. Rồi dòng chữ hiện ra rời rạc: 
-  Không vui trước khi gặp anh hay sau đó?

Câu hỏi nghe kỳ cục. Anh nghĩ gì khi hỏi vậy? Tưởng tôi dễ dàng chạy theo người mới sao? 
Dòng chữ tiếp tục hiện ra:
-  Vợ chồng anh chia tay vì có người thứ ba. Anh tự trách mình rất nhiều dù vô tình là người thứ ba. Chào em.
 

Nguoi dan ong tren mang
Hình minh họa

***
Anh khóa trang facebook. Chấm hết.

Tôi không đem laptop vô phòng ngủ nữa. Chồng tôi cũng đồng ý là không nên để thiết bị điện tử trong không gian dành cho nghỉ ngơi.

Bây giờ, chồng tôi là người đóng cửa sổ. Không chỉ đóng cửa sổ, chồng còn tự tay khoan tường bắt vít gắn tấm ván làm cái kệ lửng đựng đồ đạc không dùng thường xuyên. Và chồng giành luôn việc kể chuyện cổ tích cho con nghe. 

 Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI